CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 88

14

Lát sau, mẹ chải tóc cho tôi. Tháo lô ra, trông tóc tôi cũng đẹp phết,

trừ một nhúm ở bên trái vểnh ngược lại. Mẹ bảo nhìn thế mới tự nhiên.

Trong khi chờ bố Nancy đến đón, bố mẹ tôi cứ chốc chốc lại quay ra

cười tủm tỉm với tôi. Tôi cũng cười lại. Như thể chúng tôi đều biết một bí
mật đặc biệt nào đó. Có điều tôi tin là họ không biết bí mật của tôi! Ít nhất
họ cũng không nói câu nào củ chuối kiểu như trông con xinh quá hay lần
đầu tiên con đi dự tiệc tối! Thế thì ngượng chết đi được!

Năm giờ kém mười lăm, chú Wheeler bấm còi ô tô báo hiệu mình đã

đến. Mẹ hôn tạm biệt tôi, còn bố ngồi ở ghế vẫy tay. “Vui vẻ nhé!” bố nói
với ra.

Bộ tứ STTN chen chúc ở ghế sau của chú Wheeler (không phải là xe

ô tô có toa hàng đâu). Chú bảo ngồi thế thật buồn cười và làm chú có cảm
giác mình chỉ là người lái thuê. Nhưng bọn tôi chỉ cười rúc rích. Janie cắt
tóc mà không hề bảo gì chúng tôi. Nhỏ nói mãi chiều hôm ấy, lúc mà mẹ
nhỏ đưa ra tiệm cắt tóc và nói chuyện riêng với chú Anthony thì nhỏ cũng
mới biết là mình sắp cắt tóc. Rồi chú Anthony cứ cắt phăng tóc của Janie đi
và thế là nhỏ có kiểu tóc mới. Do kiểu tóc mới ấy, trông Janie như cô quỷ
nhỏ. Tôi cũng thoáng tưởng tượng xem mình sẽ trông như thế nào với kiểu
tóc ấy. Nhưng tôi bỗng nhớ ra mình đã mất công nuôi tóc bao lâu nay. Cắt
phăng đi thì dại quá.

Khi chúng tôi đến nhà Norman Fishbein, mẹ Norman ra mở cửa đón

chúng tôi. Cô dong dỏng cao, có khuôn mặt giống hệt cậu con trai. Tôi vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.