CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 94

Sau đó, nó xé từng con số ra cho con gái bốc trước, rồi bỏ đống số lẻ vào
cái mũ của bố mình. Ai cũng bốc lấy một số, tôi số mười hai.

Tôi nửa thích nửa sợ và ước sao mình đã tập trước ở nhà giống

Nancy. Nancy biết rõ sẽ phải làm gì với một thằng con trai trong bóng tối,
còn tôi thì không. Chẳng biết gì sất!

Norman nói vì là chủ tiệc nên nó sẽ chơi trước. Không ai phản đối.

Nó đứng thẳng dậy, hắng giọng: “Số ờ... số mười sáu,” nó hô to.

Gretchen kêu toáng và nhảy dựng lên.

“Chào hai bạn nhé,” Nancy cười tinh quái. “Đừng ở trong đó lâu quá

đấy!”

Lâu gì chứ! Chưa đầy ba giây sau, hai đứa đã ra rồi.

“Ê, phải ở trong đấy hai phút cơ mà,” Philip Leroy thắc mắc.

“Hai phút là tối đa thôi,” Norman nói. “Còn muốn ở ngắn hơn cũng

được.”

Gretchen kêu số ba, trúng vào Freddy Barnett và tôi cố nhớ để không

gọi phải số này.

Sau đó, Freddy kêu số mười bốn, thế là đúng Laura Danker. Chúng

tôi đều rúc rích cười. Tôi nghĩ nếu không đứng lên cái gì đó thì nó khó với
được đến mặt nhỏ mà hôn với chả hít. Có khi nó phải đứng lên bồn cầu. Cứ
tưởng tượng ra cảnh đó là tôi không nhịn được cười.

Khi cửa phòng vệ sinh bật mở, hai đứa đi ra mặt đứa nào đứa nấy đỏ

lựng cả lên. Tôi nghĩ như thế thật buồn cười vì nhỏ đã từng thậm thụt với
bọn con trai rồi cơ mà.

Laura nhẹ nhàng gọi số, “Số bảy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.