CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 115

biết phải làm gì. Chính ông ta cũng mỏi mòn với bao nhiêu giáo dân của
ông đang đói khát và bệnh tật, thế mà ông vẫn phải cố gắng hành lễ mỗi
buổi chiều. A…”

“Chiều hôm qua tôi mời ông Shin và ông Hann về bản doanh chúng tôi

thâu thập… đồ bố thí, có thể nói như vậy; và khi tôi trở lại làng thì ông
Shin quyết định trở về Bình Nhưỡng. Tại sao? Tôi không biết. Dĩ nhiên tôi
đã bảo cho ông ấy biết hết những gì đã xảy ra tại đây – những gì Đại tá
Chang đã thú với chúng ta”.

Tôi nói cho ông ta biết việc Đại tá Chang thuyên chuyển.
Tuyên úy Koh nhìn tôi lắc đầu: “Tôi không muốn ở địa vị Đại úy chút

nào”.

“Tại sao thế, Tuyên úy? Tôi biết rõ những gì tôi sắp làm. Nhưng thôi,

Tuyên úy cho tôi biết ông cần tôi gì đây?”

“Tôi tới thăm Đại úy là vì ông Shin muốn nói chuyện với Đại úy. Đại úy

có thể đến nhà ông ấy không?”

“Ông ấy vẫn giữ ý định từ chức?”
“Phải”.
“Tuyên úy có tin rằng ông ấy sẽ nói hết sự thực?”
“Có trời biết”. Vị Tuyên úy thở dài khi chúng tôi ra khỏi phòng.
***
Khi đứng đối diện với ông Shin, tôi không biết nói gì cả. Mặt ông nhợt

nhạt nhưng có cạo râu và hớt tóc hẳn hoi; ông đứng thẳng người, dáng bình
thản trong chiếc áo choàng đen giữa căn phòng trống trơn gió thổi qua lạnh
ngắt.

Ông nở một nụ cười lặng lẽ: “Mạnh giỏi chứ, Đại úy Lee?”.
Trước kia tôi chưa từng thấy ông cười bao giờ. Vẻ bình tĩnh ấy làm tôi lo

lắng.

“Cảm ơn mục sư, tôi vẫn mạnh. Còn ông?”
“Ồ, đã khá lắm mặc dầu chưa thể nói là tuyệt vời. Tôi vừa đi một chuyến

xuống Chinnampo như Đại úy biết. Đường thì xấu mà Tuyên úy lái xe quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.