CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 116

bạo khiến tôi hơi sợ. Nhưng cũng bõ công lắm. Tôi tắm táp được một lần tử
tế và chính Tuyên úy đã tìm thợ cạo râu hớt tóc cho tôi, rồi tôi gặp một
người bạn cũ tới thăm, chúng tôi hàn huyên thật lâu. Từ lâu tôi ít khi được
vui như vậy”.

Tôi đứng đơ người ra trước mục sư Shin và Tuyên úy Koh, như một

thằng ngốc, không biết nói gì trước thái độ an nhiên tự tại ấy.

Ông hơi cất cao giọng: “Đại úy Lee, tôi định nhờ ông dẫn tôi đến gặp

Đại tá Chang nhưng bây giờ được biết Đại úy đã thay Đại tá Chang chỉ huy,
vậy tôi xin Đại úy một đặc ân. Đại úy có thể tổ chức mời các mục sư trong
thành phố đến Tổng hành dinh của Đại úy không? Tôi sẽ đưa danh sách
những mục sư ấy cho Tuyên úy đây”.

“Tại sao mục sư muốn tụ tập họ lại? Và tại sao nơi Tổng hành dinh?”
Ông chỉ đáp: “Tôi muốn chính thức hóa việc này. Chiều mai nhé?”.
“Tùy ông” – Tôi đáp – “Ông Shin, tôi được biết tất cả những gì ông

biết”.

Ông gật đầu.
“Mục sư định nói gì với họ?”
Ông đáp: “Đại úy Lee, tôi trở về vì tôi biết mình không thể gìn giữ được

sự thật nữa”.

“Vì thế ông sắp nói hết với họ?”
“Phải thế không?” – Tuyên úy Koh kêu lên hầu như vui mừng – “Mục sư

sẽ nói hết với họ? Tôi biết mục sư sẽ làm thế, tôi biết thế nào ông cũng nói
mà!”.

“Đại úy Lee, Đại úy cũng biết tôi sẽ nói sự thật ra?”
“Tôi không biết, mục sư ạ. Tôi chỉ biết người ta phải nói sự thật”.
Ông nhìn tôi: “Đó có phải là ý muốn của ông trên bình diện chức vụ

không, Đại úy?”.

“Tôi chỉ có một ý muốn. Ý muốn của tôi”.
“Và ông muốn tôi nói hết sự thật?”
“Vâng, nhưng đó là quyền của mục sư, không phải của tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.