CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 161

30

S

áng hôm sau, Bộ chỉ huy khu vực Bình Nhưỡng cho tôi biết sau khi

đơn vị tôi rút đi, ngôi nhà chúng tôi dùng làm văn phòng sẽ được trả lại cho
Cơ quan Y tế Quân đội; tôi phải gặp viên sĩ quan thuộc cơ quan này để bàn
bạc chi tiết chuyển giao. Khoảng quá hai giờ chiều hôm ấy một chút, ông ta
đến gặp tôi. Thiếu tá Minn, một người đàn ông cao lớn, tóc mai đã hơi bạc,
từng thực tập nghề thuốc ở Hán Thành trước chiến tranh. Tôi cùng viên sĩ
quan dưới quyền dẫn ông ta đi xem xét khắp tòa nhà. Viên sĩ quan này
giảng giải những gì chúng tôi có thể, và những gì chúng tôi không thể để
lại.

Khi cả ba chúng tôi trở lại văn phòng tôi, Thiếu tá Minn nói: “Tuyệt!

Tuyệt! Các ông hãy để lại cho chúng tôi tất cả mọi giường và mùng mền
chăn chiếu mà các ông không cần. Như thế này là quá xa xỉ đối với chúng
tôi lúc này. Tôi nói thật với các ông, tôi không làm gì được hết ở mặt trận.
Chúng tôi phải để thương binh ngủ trong những căn lều khốn khổ suốt
đêm. Họ chết trước khi chúng tôi kịp săn sóc thương tích. Trời thì lạnh
khốn kiếp. A, thế này thì tuyệt. Thương binh sẽ được chở tới đây hàng trăm
nhưng họ sẽ được săn sóc chu đáo. Chúng tôi sẽ tìm chỗ chứa họ. Nhưng
rồi người ta sẽ làm gì với những người tị nạn đang lũ lượt tràn xuống ngả
này? Tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa. Trời ơi, tất cả mấy người đó
sẽ đi đâu trong cái lạnh cắt da này? Lấy gì mà ăn?”. Ông ta ngừng nói và
tôi nhận thấy vẻ đau đớn trong ánh mắt ông. “Họ vẫn theo chúng tôi nhưng
chúng ta rút nhanh quá làm sao họ bắt kịp được. Hừ, thật chúng ta ở trong
một tình trạng hỗn độn tạp nham vô cùng!”.

Ông ta sửa soạn bước ra: “Tôi luôn luôn tự bảo mình khóa miệng lại và

chỉ cố gắng làm bất cứ việc gì để cứu vãn được nhiều sinh mạng chừng nào
hay chừng ấy. Nhưng tôi không thể nào quên được cảnh buổi sáng tháng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.