CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 45

11

Q

uá nửa đêm, Tuyên úy Koh xuống văn phòng của tôi, lúc đó tôi đã

làm xong bản tường trình hàng tuần và sửa soạn đi ngủ. Ông vẫn còn bận
quân phục. Ông nhã nhặn xin lỗi đã làm phiền tôi lúc khuya khoắt. Tôi kéo
ghế mời ông ngồi cạnh lò than và hỏi ông cần tôi giúp việc gì nữa không.
Ông bảo chỗ ăn ở của ông như vậy là hoàn hảo, tôi không cần phải lo lắng
gì nữa. Trong một lúc, chúng tôi nhìn nhau không ai nói với ai. Hồi lâu ông
mới lắc đầu, đột ngột nói:

“Đại úy làm tôi ngạc nhiên. Tôi nghĩ nhiều về Đại úy từ khi Đại tá

Chang để tôi yên”.

Tôi không khỏi mỉm cười: “Giờ thì ông ấy để ông yên rồi”.
Ông ta cũng cười: “Đại úy biết đó, tôi gặp Đại úy tại nhà mục sư Shin từ

đêm qua. Đại úy tưởng tôi không nhận ra Đại úy trong phòng giấy của Đại
tá Chang à?”.

Tôi nhún vai.
“Tại sao khi đó Đại úy không nói ngay là đã gặp tôi?”
Tôi hỏi lại: “Còn ông, tại sao ông cũng không nói?”.
“Tôi đang bận suy nghĩ. Tôi nghĩ Đại úy không muốn Đại tá Chang biết

Đại úy lại nhà mục sư Shin tối qua”.

Tôi đáp: “Tôi không biết tại sao ông có ý tưởng đó. Nhưng dẫu sao đi

nữa thì ông cũng đã rất kín miệng”.

“Ồ, chính Đại úy mới kín miệng đấy chứ. Ông đã thấy tôi ở nhà mục sư

Shin trong một hoàn cảnh khó xử và khi tôi gặp ông hồi tối, tôi cần thì giờ
để suy nghĩ”.

“Chúng ta bận tâm về nhau đấy nhỉ?”
“Vì thế chúng ta là bạn” – Ông ta mỉm cười, nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.