CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 46

“Ông muốn thế?”
“Đại úy thật là một người cứng rắn” – Ông nói – “Hình như trước kia

ông là giảng sư đại học?”

“Vâng”.
“Tôi hy vọng quân đội không đủ sức làm hư hỏng ông”.
“Tại sao ông lại nói thế?”
Ông hắng giọng, nói: “Tôi muốn nói tôi hy vọng ông sẽ không trở nên

quá trơ tráo vô sỉ, cũng như không quá mù quáng bởi nghề nghiệp quân sư
của ông”.

Tôi im lặng không trả lời. Ông ta bắt đầu làm tôi ngạc nhiên.
Tuyên úy Koh gục gặc đầu: “Tôi biết. Đại úy muốn rõ tôi là hạng người

nào”.

“Có lẽ”, tôi đáp.
“Tôi thấy rõ Đại úy rất kính trọng mục sư Shin. Nào, đừng phủ nhận điều

đó. Tôi biết, ông nói ông ít quen mục sư Shin trong khi tôi rõ ông ta nhiều
hơn. Có lẽ tôi phải nói là tôi biết mục sư Shin rõ hơn. Tôi kính trọng phán
đoán của ông ấy. Tôi biết mục sư đánh giá Đại úy rất cao. Mục sư nói với
tôi nhiều về Đại úy. Tôi không nói thế để làm vui lòng Đại úy đâu. Tôi
cũng không muốn thuyết phục Đại úy rằng đáng lẽ mục sư không nên đối
xử với tôi như ông ấy đã làm. Ông ấy hoàn toàn có lý khi ông ấy phán xét
tư cách tôi trong quá khứ”.

Tôi nói: “Nếu ông không phiền, tôi xin phép nói là tôi không quan tâm

tới cái tư cách của ông trong quá khứ”.

“Ồ, Đại úy hẳn phải quan tâm… Nhiều người nghĩ rằng tôi là một tên

tình báo Cộng sản. Tôi thấy không cần phải nói rằng họ không nghĩ thế
nữa. Nhưng họ khinh bỉ tôi. Một số người vẫn còn nghĩ rằng tôi là một tên
hèn nhát, không biết nhục khi đã bỏ nhà thờ chạy trốn. Có người cho là tôi
đã làm ô danh hàng ngũ giáo sĩ và đã tham dự những hoạt động tình báo,
nói thẳng ra tôi là một tên gián điệp. Nói chung, người ta nghĩ rằng tôi đã
phản bội con chiên của tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.