Có nhiều đêm, ngoài việc nghĩ đến chí lớn không thành, ông Huấn
Cao còn phải bận tâm nghĩ đến sự tươm tất của quản ngục. "Hay là hắn
muốn dò đến những điều bí mật của ta?". "Không, không phải thế, vì bao
nhiêu điều quan trọng, ta đã khai bên ty Niết cả rồi. Ta đã nhận cả. Lời
cung ta đã ký rồi. Còn có gì nữa mà dò cho thêm bận".
Trong đề lao ngày đêm cửa tử tù đợi phút cuối cùng đúng như lời thơ
xưa, vẫn đằng đẵng như nghìn năm ở ngoài. Viên quản ngục, không lấy làm
oán thù thái độ khinh bạc của ông Huấn. Y cũng thừa hiểu những người
chọc trời khuấy nước, đến trên đầu người ta, người ta cũng còn chẳng biết
có ai nữa, huống chi cái thứ mình chỉ là một kẻ tiểu lại giữ tù. Quản ngục
chỉ mong mỏi một ngày rất gần đây ông Huấn sẽ dịu bớt tính nết, thì y sẽ
nhờ ông viết, ông viết cho... Cho mấy chữ trên chục vuông lụa trắng đã
mua sẵn và can lại kia. Thế là y mãn nguyện.
Biết đọc vỡ nghĩa sách thánh hiền, từ những ngày nào, cái sở nguyện
của viên quan coi ngục này là có một ngày kia được treo ở nhà riêng mình
một đôi câu đối do ông Huấn Cao viết. Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông
lắm. Tính ông vốn khoảnh, trừ chỗ tri kỷ, ông ít chịu cho chữ. Có được chữ
ông Huấn mà treo, là có một vật báu trên đời. Viên quản ngục khổ tâm nhất
là có một ông Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền mình mà không biết
làm thế nào mà xin được chữ. Không can đảm giáp lại mặt một người cách
xa y nhiều quá, y chỉ lo mai mốt đây, ông Huấn bị hành hình mà không kịp
xin được mấy chữ, thì ân hận suốt đời mất.
Một buổi chiều lạnh, viên quản ngục tái nhợt người đi sau khi tiếp đọc
công văn. Quan Hình Bộ Thượng thư trong Kinh bắt giải ông Huấn Cao và
các bạn ông vào Kinh. Pháp trường lập ở trong ấy kia. Ngày mai, tinh mơ,
sẽ có người đến giải tù đi.
Viên quản ngục vốn đã tin được thầy thơ lại, cho lính gọi lên, kể rõ
tâm sự của mình. Thầy thơ lại cảm động nghe xong chuyện, nói: "Dạ xin
ngài cứ yên tâm, đã có tôi". Rồi chạy ngay xuống phía trại giam ông Huấn,