CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 124

sủi. Họ chắp tay ra đằng sau lưng, lững thững dạo quanh nhà một vòng.
Đàn chó mẹo tha hồ sủa, mà rộ; có lúc chúng chờm vồ lên lưng khách.
Khách vẫn thản nhiên để cho đàn chó nhà bà Lý gậm bắp chân. Bà Lý vừa
quát lũ chó một cách vô hiệu, vừa để ý ngắm đến những bắp chân tròn trĩnh
của mấy ông khách lạ. Thì ở đấy, có cần gì đợi lũ chó nhà bà Lý cắn, trên
lần da chân bóng như đồng đen kia, đã loang lổ nhiều vết sẹo rất to, cái thì
trắng nõn nước da non đang lên, cái thì đen thẫm màu thịt thối thâm đã lâu
ngày.

Đàn chó xem chừng cũng chán mấy người lạ kia nghênh ngang trong

nhà chủ mình và có ý coi cái khoảnh sân vườn này như là của họ. Trái lại
với những lần khác thấy những người lạ qua đây có cầm que hay gậy tre gai
với sự rụt rè kiêng nể là chúng cắn vồ và đuổi nhiều, lần này đàn chó mẹo,
sau một hồi thị oai suông đã lảng xa mấy ông khách người Tam Tổng.

Sau một hồi "nhỏ to" ở giữa sân, họ nói chõ vào trong nhà:

- Thế ông Lý có nói bao giờ về không?

Từ trong nhà thấp, tiếng bà Lý đưa ra:

- Dạ, thầy cháu hôm đi, không thấy dặn gì cả. Xin mời các ông vào

xơi nước kẻo nguội.

Ngoài sân mấy ông khách vẫn thì thầm bàn tán. Họ không trả lời mời

nước của bà Lý. Trong một lúc gắt gỏng, bà Lý chỉ nghe được một mẩu
chuyện lúc họ nói to: "... Chả có nhẽ lão Lý lại đi đánh một tiếng bạc bất
thình lình như vậy. Bao giờ lão đi, cũng có anh em mình tả phù hữu bật".
Thế rồi họ kéo nhau đi, sau mấy mồi thuốc lào rít đến tụt nõ và sau mấy
câu chào hỏi kệch kỡm ngô nghê. Bên chiếc điếu cày dài đến thước rưỡi ta,
họ còn để lại một cái hộp tròn đựng thuốc lào. Nắp hộp làm bằng vỏ cam
khô. Lúc vỏ cam còn tươi, ở trong khuôn ép, người ta đã tỉ mỉ trổ lên đấy
một cái mặt hổ phù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.