CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 128

Lý Văn không để ý đến nhời vợ, ngắm nghía hộp thuốc lào sung

sướng, lim dim mắt, nói như người mơ ngủ: "Cai Xanh!" "Tiếng bạc" này,
thế nào cũng ăn to. Một cây "bút chì" của Phó Kình và một cái lá chắn của
Cai Xanh, thế nào đám này cũng lọt. Chắc thế nào Phó Kình cũng tới tìm
Cai Xanh. Và có lẽ đã gặp nhau ở giữa đường rồi cũng nên. Tất thế nào
chiều nay hai người cũng có mặt ở đây một lúc.

Thế là Lý Văn đã truyền cho vợ đi lấy độ chục chai rượu ngon và quát

tháo người nhà bắc ngay nước sôi để làm lợn. Bà Lý Văn chỉ biết làm theo.
Từ những ngày nào, trong cái gia đình này, mỗi một lời nói to của ông Lý
là một mệnh lệnh. Một mặt, người nhà chọc tiết lợn, tiếng con vật bị đâm
dao bầu vào cuống họng kêu eng éc. Một mặt bà Lý đi ra đầu làng để liệu
xong cái khoản rượu.

Lý Văn chạy tới tấp như một kẻ chức sắc gặp ngày phải đương cai.

Ngồi ở nhà được một chút, y nghĩ thêm được một điều gì, y lại vụt chạy đi
rất lâu. Y chạy đi chạy về như thế, tính ra đã được ba lần. Đến lần thứ tư thì
y dắt luôn đến năm sáu người cùng về, trong đó có cả Cai Xanh và Phó
Kình.

Người ta nói cười oang oang. Lý Văn vào nhà trước, trải vội chiếc

chiếu cạp điều phủ mặt ván ngựa.

- Mời các chú vào trong này.

Cả bọn kéo lên giường sau khi rửa chân cạn, hai bàn chân bẩn vỗ vào

nhau mươi lượt. Cũng như từ bao giờ, bà Lý đã lẩn đi đâu mất. Ông Lý đã
dặn vợ hễ khi nào ông có đông bạn lạ đến uống rượu thì bà nên vắng nhà.
Vì thế, dọn rượu xong, lần nào bà cũng đi biệt.

Người ta ngồi vào mâm rượu với sự uể oải của người không đói ăn,

với sự nghiêm trọng của một người biết trước bữa rượu này là khơi mào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.