CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 131

- Ngón "bút chì" của chú hay đấy. Nhưng cũng còn nặng tay. Chưa

được ngọt đòn lắm. Có nhiều khi mình chỉ nên đánh dọa người ta thôi. Nếu
không cần đến, thì chớ nên làm tổn hại đến nhân mạng.

Sẵn có đàn gà đang đi trong luống khoai lang, Lý Văn mượn Phó Kình

đưa cho mình cây "bút chì", buộc thòng lọng múi dây vào cổ tay trái và
bảo: "Chú nào ném hộ anh hòn đất đi!"

Tiếng hòn đất đụng đất kêu đánh bộp. Mấy con gà bay tà tà khỏi mặt

vườn, đập cánh bồm bộp. Tiếng lưỡi mai ở tay Lý Văn phóng ra kêu đánh
vụt. Một tiếng gà kêu oác.

Cả bọn chạy ra luống khoai, giơ cao con gà gẫy mất hai chân. Vết

thương gọn gàng vừa đúng quãng đầu gối và cặp giò chưa lìa hẳn, vẫn còn
dính vào đùi bởi làn da hoen máu.

Lý Văn gác mai, nói với tất cả bọn:

- Nếu mình ném mạnh tay quá và không biết tính sức đi của "bút chì"

là nát mất gà. Các chú không phải đánh tiếng bạc vào sinh ra tử, các chú
không biết, chứ đòn "bút chì" khó khiến lắm. Và một cây "bút chì" ngang
tàng như thế mà lại phải lụy một cành tre đấy. Chú nào hay xử cây "bút
chì", ở các đường độc đạo, nên cẩn thận khi thấy bên địch tung cành tre ra
để phá "bút chì". Để hôm nào rảnh, anh sẽ dạy cho các chú tập đánh cái lối
đòn bơi chèo bằng gỗ cau. Đánh đến đòn hỗn chiến ấy thì đầu người rụng
cứ như sung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.