CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT
THỜI
Nguyễn Tuân
www.dtv-ebook.com
Chén Trà Sương
Trời rét quá. Không kể tiểu hàn, không kể cả đến đại hàn, buổi sớm
mùa đông nào, cụ Ấm cũng dậy từ lúc còn tối đất. Từ trên bàn thờ đức
Thánh Quan, cụ nhấc cây đèn đế xuống. Được khêu hai tim bấc nữa, cây
đèn dầu sở phô thêm màu xanh lá mạ chất sứ Bát Tràng.
Trên chiếu cói cạp điều đã sờn cạnh, cụ Ấm đã bày ra đấy nào là khay
trà, ống nhổ, ấm đồng và hỏa lò đất. Cái điếu bát vẽ Mai Hạc kêu vang lên
một hồi rất giòn rất đều. Khói thuốc lào đặc sánh bao trùm lấy ánh sáng yếu
ớt của một ngọn đèn dầu. Rồi làn khói loãng dần biến ra nhờ nhờ như làn
hơi nước sủi. Sau màn khói, ẩn hiện một ông già chống nạnh bên gối xếp,
cặp mắt lim dim như một nhà sư nhập định. Vẻ nghiêm trang lặng thinh của
ông già làm ngừng cả áng khói trắng biến động đang trôi trong không khí
gian nhà gạch. Ba gian nhà, chỉ có một người thức.
Trong cảnh trời đất lờ mờ chưa đủ phân rõ phần đêm và phần ngày,
ông cụ có phong thái một triết nhân ngồi tính bước đi của thời gian. Đêm
đông dài không cùng. Nó mênh mông và tự hết rất chậm chạp.
Gió bấc thổi qua những kẽ cánh cửa bức bàn gửi vào nơi yên lặng này
mươi lăm tiếng gà không nhẫn nhục được với tối tăm. Từ ngoài phía ngõ
râm bụt lượn sát nhà gạch, dội vào những tiếng bước chân người nằng nặng
nhè nhẹ. Cuộc đời hồi tỉnh lại dần dần.
Cụ Ấm phẩy quạt nan phành phạch theo nhịp nhanh chóng trước cửa
hỏa lò. Hòn than tàu lép bép nổ nghe vui tai. Và làm vui cho cả mắt nữa,