CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 137

thôi. Phải gạn vét ở nhiều lá mới đủ một ấm. Hồi thầy còn ít tuổi, mỗi lúc
được quan Đốc truyền cho thuyền thúng vớt những giọt thủy ngân ấy ở lá
sen mặt đầm, thầy cho là kỳ thú nhất trong đời một người học trò được thầy
học yêu tin".

Trong gia đình cụ Ấm, hồi gần đây đã lập lại cái phong tục uống trà.

Có một hồi bần bách quá, cụ Ấm đã cất hẳn bộ đồ trà vào tủ, tưởng không
bao giờ được bày nó ra hằng ngày nữa. Nhưng trời kể cũng còn hậu đãi
người hàn nho, thế nào năm nay nhà cụ Ấm lại được cả hai vụ.

- Này cả, con lên tỉnh mua trữ lấy ít trà Lý Tú Uyên. Năm nay ta ướp

thêm vào chục chai để dành. Thủy tiên nhà, năm nay gọt những một lắp
đấy. Thầy mua chung với cụ Kép xóm dưới. Độ mai kia thì dò hoa tách hết
màng. Củ nào kép thì đem ủ trà.

- Thưa thầy, con tưởng trà cứ để nguyên hương của nó mà uống. Con

thấy ông ngoại nhà không bao giờ ướp trà mới, bất cứ là với hoa thơm nào.
Ông ngoại con bảo chỉ nên ướp, là lúc trà đã đi hương hoặc gần phát du.

Trời rạng dần. Một chút nắng đào lóng lánh trong cái đám cây một

chiếc lại một chiếc, đang rụng lá năm cũ.

Đạo mạo trong vành khăn nhiễu quấn dối, cụ Ấm đã chống gậy ra đi.

Cụ quay trở lại dặn người con trưởng đang lúi húi lau bộ khay trà:

- Thầy vào trong cụ Điều để rồi cùng sang làng bên thăm con bệnh

già. Con bệnh này, tốn nhiều sâm đây. Đến tối thầy mới về vì thầy phải sao
tẩm thuốc sống ở bên ấy cho tiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.