Trông thấy Bá Nhỡ bước vào nhà, Cô Tơ càng lo sợ nghĩ đến cái
mộng hôm trước không khéo mà ứng vào ông khách trên ấp này đây. Đêm
nọ gần về sáng, Cô Tơ nửa thức nửa ngủ chờn chợn nghe thấy tiếng người
rón rén đi từ trong buồng thờ đứng sững đấy, áo xô gai rộng tay và hen ố.
Cô định vùng chạy đi thì hồn người chồng ra hiệu là không việc gì mà sợ.
Ngồi men vào thành giường, cái hồn mặc đồ vải trắng bệch ấy phào phào
với vợ: "Một ngày rất gần đây, sẽ có một người tìm đến để nghe mình hát.
Cứ để cho người ấy đàn vào cái đàn dựng ở bàn thờ tôi. Mình đừng có ngăn
giữ người ta. Mình phải hát cho người ấy đàn. Đàn xong thì người ấy lăn ra
chết. Thế nghĩa là người ấy sẽ thế mạng cho tôi ở dưới cung Thủy Tinh này.
Thì tôi mới được trở lên làm người dương gian. Đàn dưới này cho Diêm
Vương trong mười vương phủ, tối tăm khổ sở lắm. Những thanh âm của
ngục tối, mình ôi! Mình nhớ kỹ lấy để tôi được đầu thai về cái thế giới tơ
trúc trên dương gian. Lần trước đã hụt mất một dịp đầu thai rồi vì mạng cái
người bên Kinh Bắc ấy còn vững lắm, tôi bắt chưa được. Thôi tôi về đây".
Một luồng gió lạnh lay động lá màn. Cô Tơ ngồi hẳn dậy thì không thấy gì
nữa. Và một điều lạ là trong buồng thờ lại có ánh đèn. Ai thắp? Bao giờ Cô
cũng tắt đèn thờ trước khi đi nằm. Cô vào đến nơi thì có ba tiếng nứt tách
rất dứt khoát. Ấy là ba sợi dây tiểu dây trung dây đại ở đàn đáy kế tiếp nhau
mà cùng đứt. Một con đom đóm vờn bay trên cây đàn nhễ nhại mồ hôi.
Trên nền tang đàn gỗ ngô đồng, có những đốm lân tinh lập lòe. Cô Tơ lại
gần nhìn thì mới biết đấy là máu của dây đàn dứt. Đầu các dây còn rung
lên, ruột sợi tơ rỉ tuôn ra một thứ nước đặc sệt như máu con giời leo và
xanh đục như ruột bọ nẹt. Chất ấy đọng thành giọt ở các đầu dây và lóe tia
xanh lạnh lên dưới cái sáng chờn vờn của lửa con đóm. Cô Tơ thắp một
tuần nhang bất thường và đổ cỗ phách ra khỏi túi vóc, Cô gõ mấy câu hát
thờ.
Công việc đồng áng của Cô Tơ vào sau giấc chiêm bao ấy có điều trễ
nải hơn mọi khi. Rồi là thấy Bá Nhỡ vào nhà Cô.