Sực nhớ lại mấy nhời trong mộng, Cô Tơ chỉ vội mời Bá Nhỡ uống
nước, và bỏ mặc khách đấy, Cô lùi ngay vào buồng thờ châm đèn hương,
thỉnh chuông và cầm hai đồng tiền gieo xuống đĩa xin âm dương, khấn:
"Nếu mộng triệu ứng vào người khách chơi đàn trên ấp Mê Thảo đang ngồi
ngoài kia, thì tôi muốn xin mình tha cho người ấy. Mình chờ đến người sau
rồi hãy đầu thai lên lại với cuộc đời bằng thịt bằng xương thật này. Cũng
không lâu gì đâu. Mình muốn lúc nào thì cứ báo mộng cho tôi là tôi tìm
ngay được một người cầm vào đàn của mình mà đánh để rồi chết. Thiên hạ
nào phải thiếu gì người cầm đàn chạy theo vợ mình. Có trôi sông cũng
không hết. Nhưng đến cái người ngồi ngoài nhà kia thì tôi thấy không đang
tâm. Tôi xin mình, mình chứng giám cho tấm lòng ngay thẳng và thương
người của vợ mình. Tôi gieo tiền, mình bằng lòng thì một đồng sấp một
đồng ngửa".
Tiền khất đài một mặt bôi vôi, ba lần gieo xuống đĩa thì ba lần chỉ
quay tít mà cười rồi lăn ngửa cả ra đĩa, chứ không keo nào được cả. Cô Tơ
hoa mắt, nghẹn nơi họng và trong người như có ai đặt hỏa lò. Rồi Cô lặng
cúi trở ra phòng khách, không dám nhìn thẳng vào Bá Nhỡ.
- Thưa cô, tôi về ấp đã nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ đánh đúng vào cây đàn thờ
dựng trong buồng. Sự gì sẽ phải xảy ra cho tôi, tôi vui lòng chịu lấy. Cô
không nên lo sợ ái ngại gì cho tôi cả.
- Thưa ông... Thưa ông...
- Thưa cô, tôi đã nhất định. Nếu tôi có tránh được cái việc đánh vào
cây đàn ông Chánh, tôi thấy đời tôi nó cũng chẳng thêm hơn lên lấy được
một điều gì. Có lẽ còn nhạt là khác nữa.
- Thưa ông...
- Thưa Cô... mà lần này chắc không còn có cách gì để Cô từ chối nữa.
Vì Cô không phải lên hát tận trên ấp. Cô ngồi hát ngay ở bục kia. Tiện lắm.