Bá Nhỡ gục vào đàn, nách cắp lấy thành đàn mà nhoài ra giường. Gỗ
bục đêm và thân người nhoài ra kia lạnh bằng nhau.
Phía sau gáy Bá Nhỡ, vụt bay lên một con bướm đen loang lổ những
chấm tròn hồng hoàng.
Tinh hồn Bá Nhỡ đã xuất thoát ra kia đang ríu đôi cánh ốm rồi biến
dần vào bóng khuya. Một con châu chấu ma nổ ruột trên tim nến lả lay.
Thế là hết hẳn ngân rung của chỉ đàn.
Điệu hát Hòa Mã, chưa quá một phần ba.
Như một hành khách hỏa xa tỉnh giấc lúc tàu đổ vào ga, Lãnh Út
choàng dậy, hất hàm hỏi: "Kìa, sao lại nghỉ lâu thế! Nối lại dây chòng vào".
Cô Tơ bỗng òa lên. Tiếng khóc nức nở thê thảm. Cô chạy lại đỡ xác
Bá Nhỡ, đẩy chiếc gối mây vào gáy một tấm thi hài co quắp. Cúi mình
xuống cái xác dầm dề đỏ, Cô Tơ đang vuốt mắt cho Bá Nhỡ, bỗng lại giật
bắn mình lên vì một tiếng tách nữa nổ ngay cạnh Cô. Cây đàn vừa bị tay
người lạnh thả dần xuống mặt bục, đang tự tan vụn ra từng miếng con.
Phím long rồi, cần, thành, tang đều tung bật hết mộng chốt, và cùng một
lúc nhả hết những đường sơn gắn. Đàn chỉ còn là một đống vụn gỗ linh tinh
những bừa bộn bên một cuộc đời đánh đàn đang khô dần lớp máu cuối
cùng.
Lãnh Út - nước mắt vận chuyển hết vào nội tâm thành một niềm tư
lường im vắng ghê lạnh - chống tay vào cầm, ngây sững như đất tượng
nung, ngủ ngồi ngay dưới chân xác chết mất một nửa phần đêm và lấn sang
nửa ngày sau, mắt mở to, mi không chớp lấy một lần.
Tỉnh giấc ngủ ngồi, Lãnh Út nhẹ đặt thi thể Bá Nhỡ vào cáng đưa về
Mê Thảo. Chiếc cáng đi theo cái đà của gió mưa thuận mùa. Lãnh Út bám