CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 84

đến ba cái Mộng xinh kia và luôn luôn tấm tắc: "Thần kinh hữu tam
Mộng".

Giữa cái thế giới đàn sáo của thành đô, ba cái Mộng xinh đẹp mỗi đêm

rải rác ra mọi bến đò tản mát ở dọc sông Hương, những cái sở đắc về thanh
và sắc của mình.

Nước một con sông hiền lành đẩy nhẹ cánh hoa vô định lừ đừ trôi một

mình theo những cái xoáy nước yếu đuối. Mỗi đêm, ba cái Mộng gõ một
nhịp phách, bấm một dây tơ và để rồi phá cười lên vài trận. Để cho cái xã
hội đàn ông mặc áo xanh ẩm ướt phải thèm muốn. Thế rồi trong một đêm
tốt đẹp, có một ông Phó Sứ giữ lăng, đã đứng lên làm chủ cho một cái
Mộng. Mộng Liên đã về hẳn với quan Phó Sứ.

Một cái miệng cười, mười ngón tay tháp bút trước kia là của chung

thiên hạ, bởi vì nó không có sở cứ, bây giờ đã trở nên của riêng một nhà.
Cặp vợ chồng ấy là một lứa đôi tài tử.

Ông bà Phó Sứ giữ lăng không mấy khi ở yên một chỗ.

Cái nghề của họ buộc họ phải xê dịch luôn luôn và mãi mãi. Suốt một

dải Trung Kỳ, họ đi về như là trẩy chợ. Tới mỗi nơi, ở mọi chốn, quan Phó
Sứ lại mở một cái túi đựng toàn bài thơ đố ra cho mọi người đặt tiền và bên
chiếu bạc văn chương, Mộng Liên lại đàn, lại ca để làm vui cho cuộc đỏ
đen rất trí thức này.

Mỗi tuần trăng, cặp tài tử này ở một tỉnh. Cái chiếu bạc thả thơ của họ

thường trải ở một phủ nha, huyện nha hay là nơi tư thất một đốc bộ đường.
Bất kể lúc lên voi, lúc xuống chó, lứa đôi này đã để dấu giầy trên mọi chốn
và tha lê đi khắp nơi cái túi thơ và cái túi phách ăn người của họ. Họ nhờ vả
cổ thi, kiếm ra cũng được rất nhiều tiền. Nhưng cái giống lãng tử cầm tiền
thường không nóng lòng bàn tay và có mấy khi họ nghĩ đến sự bảo hiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.