một chiếc ghế vô hình của nha sĩ.
Khi chúng lên tới dốc cuối cùng thì Jack và Roger xích lại gần
nhau hơn, hình dạng hai đứa không còn nhòe như vết mực nữa mà
đã phân biệt được. Chúng thầm lặng đồng ý dừng chân, co cụm lại
với nhau. Phía sau chúng, có một vạt sáng ở đường chân trời là nơi
lát nữa trăng sẽ mọc. Gió thổi qua rừng, khiến áo quần rách bươm
dính sát vào người chúng.
Ralph dợm bước.
“Đi thôi.”
Chúng tiếp tục leo, Roger hơi tụt lại sau. Jack và Ralph tới đỉnh
núi cùng lúc. Phá nước lung linh trải rộng bên dưới, một vệt trắng
dài ở phía sau, đó là dải đá ngầm. Rồi Roger lên tới nơi.
Jack thì thầm.
“Mình nên bò thôi. May ra nó đang ngủ.”
Roger và Ralph bò tới; lần này Jack đi sau cùng, dù nó nói toàn
những lời hùng hổ. Tới đỉnh núi phẳng phiu, chúng bò rất vất vả vì
nơi đây đá cứng.
Một vật gì đấy căng phồng.
Ralph chạm tay vào đống tro lạnh và mềm của đống lửa. Nó cố
nén tiếng hú. Bàn tay và vai nó giật thót vì sự đụng chạm bất ngờ
này. Nó buồn nôn đến hoa cả mắt, trong bóng tối chỉ thấy toàn ánh
sáng màu lục trong một khoảnh khắc. Roger bò phía sau, còn tiếng
Jack sát bên tai.