CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 110

Bên ngoài trời đã tối đen như mực, gió bấc thổi mạnh, Lâm do dự giây

lát rồi gật đầu, nói: “Cũng được. Mễ Lạp, cô ở nhà đi.” Tôi nhíu mày, định
phản đối nhưng giọng nói của Lâm rất cương quyết nên lại thôi. Ra tới cửa,
anh ta quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, dặn: “Khi tôi không có ở
đây, cô không được đi đâu hết, rõ chưa?”

Tôi hơi sửng sốt. Trời lạnh thế này, đương nhiên tôi chẳng muốn đi đâu

cả.

Ngập ngừng một lúc, anh ta lại nói: “Tôi sẽ nhanh về thôi.”

Jiahan “hừ” một tiếng khá rõ khiến tôi không khỏi cảm thấy bối rối. Tại

sao anh ta lại ra vẻ như đang báo cáo với bạn gái về hành tung của mình thế
nhỉ? Ceda đứng bên cạnh bụm miệng cười, còn lén lấy khuỷu tay huých tôi
một cái.

Đợi sau khi bọn họ đã đi xa, Ceda mới chớp chớp cặp mắt to đen láy,

nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Ngải, chị có đúng là chị gái của anh Lâm
không?”

Tôi lập tức liếc mắt nhìn Wughi, ông cụ đang mải mê uống trà, mắt cụp

xuống, dáng vẻ nghiêm nghị, Sila thì không biết đã đi đâu rồi. Tôi liền cười
trừ, nói: “Dù sao thì chị cũng nhiều tuổi hơn anh ta.”

Ceda nhăn mặt cười hì hì. “À, tức là không phải chị ruột."

Tôi vô cùng bối rối, không biết phải giải thích sự phức tạp, rối rắm của

chuyện tình cảm với một đứa trẻ con như thế nào cả. Wughi đã tránh đi chỗ
khác, trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Ceda.

Ceda tinh quái xoa cằm ngẫm nghĩ, đột nhiên cô bé vỗ tay, nói: “Ngải,

em dẫn chị đi đường tắt ngắn nhất tới thôn Gama hạ nhé?”

Tôi sửng sốt, hỏi: “Đi làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.