CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 149

Tôi trèo lên con đường nhỏ hẹp như ruột gà mà mình vừa bị ngã, toàn

thân run lẩy bẩy. Lên đến nơi, Lâm ôm chặt tôi vào lòng, tôi nghe thấy tim
anh ta đập mạnh như trống đánh. “Trời ạ, tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng…” Anh
ta tưởng tôi sẽ giẫm lên vết xe đổ của Abbas. Tôi ôm chặt lấy anh ta, an ủi
anh ta và cũng là để trấn an mình. “Tôi không sao, Lâm, tôi không sao rồi.”

Đúng lúc đó, Dela thụi cho Kangkun một quả, mắng: “Mày huýt sáo cái

gì chứ? Sẽ chết người đấy, mày có biết không hả?”

Giọng nói đều đều của Kangkun vang lên trong bong tối: “Ngựa đi

nhầm đường, tao chỉ gọi nó lại thôi.”

Dela vẫn chưa nguôi giận, quát:”Gọi cái gì mà gọi…”

Tôi lên tiếng can ngăn: “Dela , đừng đánh nhau, mọi viêc đợi ra khỏi

đây rồi nói.” Nơi này tối đen như mực, đường núi lại dốc như thế, đánh
nhau trong bóng tối, hậu quả rất khó lường. Dela thở dài, nói: “Được, ra
khỏi đây rồi tao sẽ tính sổ với mày.” Sau đó là tiếng ngựa hí vang, xem ra
cậu ta đang an ủi đám ngựa bị giật mình

Kangkun không thấy nói năng gì cả.

Tôi vùng ra khỏi vòng tay của Lâm, nói: “Không sao, tôi tự đi được.”

Cánh tay của Lâm nới lỏng được một chút, trong đêm tối, tôi có thể cảm

nhận được anh ta vẫn đang cúi đầu nhìn tôi chăm chú.”Cô tự đi được thật
chứ?” Lâm hỏi với vẻ đầy lo lắng

Tôi “ừm” một tiếng, bỗng thấy phải cảm ơn bóng tối vì nhờ có nó nên

không ai nhìn rõ được nét mặt của nhau. Vậy mà bàn tay của Lâm vẫn đặt
đúng lên trán tôi, xoa nhẹ, anh ta nói: “Vậy cô đi trước tôi, nhớ là phải bám
sát vào vách đá đấy.” Dứt lời, anh ta cầm lấy sợi dây cương trong tay tôi,
xem ra vẫn chưa yên tâm lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.