CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 16

Bốn mắt nhìn nhau như thể có ngọn lửa đang cháy bập bùng giữa sơn

cốc tĩnh mịch. Một lúc sau, sự lạnh lùng trong mắt anh ta dần dần không
còn nữa, anh ta khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Vậy cô có thuốc giảm đau không?”

Tôi do dự giây lát.

“Một mình cô rất khó ra khỏi chỗ này.”

Câu nói của Lâm như bắt được thóp tôi. Tôi nghe tiếng gió thổi ù ù qua

dãy núi, trước mắt chỉ thấy vô số ngọn núi tuyết khổng lồ sừng sững, đây là
một thế giới nguyên sơ cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, hoang liêu, mênh
mang, thuần khiết, hẻo lánh và tĩnh mịch tới vô tận. Tôi bắt đầu thấy bực,
vặc lại: “Ai bảo tôi không ra khỏi đây được? Chỉ cần đi thẳng xuống dưới là
có thể ra khỏi dãy núi này, sẽ có làng mạc. Có làng mạc ắt sẽ có đồ ăn và xe
cộ, tôi sẽ không sao cả.” Mà biết đâu ngày mai vừa mở mắt ra, tôi đã thấy
Muri quay lại thì sao?

Anh ta tiếp lời: “Cứ đi xuống dưới? Ở phía dưới cách chỗ chúng ta vài

trăm mét có một khe núi tuyết khổng lồ, cô không biết sao?”

“Khe núi tuyết? Đó là cái gì vậy?”

Anh ta chế giễu: “Ngay đến khe núi tuyết là cái gì cũng không biết, làm

thế nào mà cô tới được Karakoram vậy?”

Tôi thầm nhủ: “Anh biết mà vẫn bị ngã gãy chân đó thôi.”

Đối phương tiếp tục: “Từ chỗ này hoàn toàn không có đường đi xuống

dưới đâu. Cô phải đi vòng qua đỉnh Gasherbrum[2], rồi đi về hướng tây
bắc, tới đỉnh núi hoa cương hình tháp thì rẽ sang hướng đông nam, sau đó
mới có thể tìm thấy tuyến đường xuống núi an toàn.”

Tuyến đường xuống núi? Không phải là con đường xuống núi sao? Tôi

bắt đầu chóng mặt. Đúng lúc này, anh ta lại bồi thêm một câu: “Nghe nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.