CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 175

Bây giờ tôi mới nhận ra tay mình đang bám chặt vào eo của anh ta, rõ

ràng ban đầu là chống ở trước ngực để tự vệ, nhưng về sau… về sau sao lại
thành ra thế này? Chắc là trong lúc xao động, tôi đã không làm chủ được
mình…

Bỗng chốc tôi thấy xấu hổ và tức giận vô cùng, những lời lẽ từ chối

cương quyết và hùng hồn lúc chiều vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà chỉ
sau vài giờ ngắn ngủi, tôi đã lạc mất hồn trong cặp môi của anh ta rồi!

Nhân lúc tôi hoảng hốt, Lâm một lần nữa cúi xuống hôn tôi một cách

mạnh mẽ, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Cuối cùng tôi cũng hoàn hồn, lất
hết sức đẩy anh ta ra rồi luống cuống trèo ra phía ngoài. Lâm hơi bất ngờ
nên bị tôi đẩy ra, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, sau đó anh ta giơ tay
ngăn lại, gọi: “Lạp Nhi!”

Tôi càng cuống quýt bỏ trốn. Thấy tôi đã leo tới canh giường, Lâm dùng

lưc mạnh hơn, cho nên nháy mắt tôi đã bị anh ta ôm lấy eo, kéo về. Dưới sự
kìm kẹp của Lâm, tôi ra sức giãy giụa, không nhịn nổi thét lên: “Lâm,
buông tôi ra, chúng ta chỉ là bạn!”

Anh ta khựng lại, hỏi: “Em thực sự chỉ muốn làm bạn của anh sao?”

Tôi tuyệt vọng gật đầu, “Đương nhiên rồi. anh ít tuổi hơn tôi, hơn

nữa…” Chưa dứt lời, tôi đã cảm thấy bàn tay Lâm nhanh như chớp luồn
vào trong áo. Tôi giật bắn người, toàn thân cong như con tôm, thét lên một
tiếng.

Bàn tay của anh ta nóng hổi, cảm giác tê dại lan khắp người tôi như

luồng điện. Tôi hoảng hốt né tránh nhưng chỉ tốn công vô ích, Lâm không
hề có ý dừng lại.

Tôi hoảng loạn run rẩy, nói: “Lâm, buông tay ra! Anh là đồ khốn!

Buông tay ra!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.