CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 174

Không ngờ Lâm càng ôm chặt hơn, thì thầm sát tai tôi: “Em thực sự chỉ

muốn làm bạn với anh thôi sao?”

“Đương nhiên!” Tôi nghĩ cách giải cứu mình khỏi tay anh ta. “Này,

buông tôi ra! Hình như cái giường này…”

Lâm vẫn điềm tĩnh nói: “Làm bạn ư, sao có thể thế được?”

Tôi ngẩng lên định hỏi tại sao, nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy trước

mắt tối sầm, một giây sau, miệng tôi đã bị bịt kín lại. Trong giây lát, đất trời
xoay chuyển, anh ta…bịt miệng tôi…bằng môi của mình!

Lâm hôn tôi một cách cuồng nhiệt. Tôi tự nhủ: “Thôi xong rồi!”, kinh

ngạc tới mức trợn tròn mắt. Không dám tin cũng đúng, hoang mang không
biết làm gì cũng đúng, tóm lại là lúc này, cả người tôi cứng đờ như một
khúc gỗ, chỉ cảm thấy sự việc không thể cứu vãn được nữa rồi. Cảm xúc
của tôi vô cùng hỗn độn, có chút ngỡ ngàng, có chút hoang mang, nhưng
nhiều nhất vẫn là muốn khóc, tại sao lại muốn khóc, ngay bản thân tôi cũng
không rõ, chỉ biết tôi không có dũng khí đẩy anh ta ra, mà cũng không
muốn đẩy ra.

Nụ hôn của anh ta đã khiến tôi chết mê chết mệt, giây phút này, tôi đã

chấp nhận số phận, cho phép mình được chìm đắm trong đó, không kháng
cự, không lẩn tránh nữa. Tôi rụt rè đáp lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng
ngực.

Một lúc sau, Lâm khẽ buông môi tôi ra, vừa thở hổn hển vừa kết luận,

giọng nói rất khẽ nhưng đầy vẻ chắc chắn: “Em thích anh.”

Tôi ra sức phủ nhận: “Không phải!” nhưng giọng vừa yếu ớt vừa dịu

dàng, nghe như thể muốn nhận còn giả vờ từ chối.

“Không phải?” Anh ta khẽ cười. hỏi: “Không phải sao em lại ôm anh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.