CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 172

Lâm chớp chớp mắt, khẽ nói: “Nếu không ngủ được thì nói chuyện một

lúc nhé?” Thì ra anh ra cũng không ngủ được. “Đợi tới được Chitral, tôi sẽ
mua vé máy bay chuyến sớm nhất để quay về London, mặc dù đối với tôi,
các môn học ở trường đại học cũng không quan trọng, nhưng dù sao vẫn
phải hoàn thành.”

“Ờ” Tôi đáp gọn lỏn, vì ngoài chữ này ra tôi không biết nên nói gì nữa.

Sau khi chia tay, anh ta sẽ quay về Cambridge tiếp tục sự nghiệp học hành
còn dang dở, còn tôi phải quay về Thượng Hải tìm việc làm. Có người nói
mỗi con người là một đường thẳng, có thể giao nhau hoặc chạy song song
với những đường thẳng khác, từ nay về sau, e rằng đường thẳng của tôi và
Lâm sẽ chẳng bao giờ giao nhau nữa. Tôi im lặng, so với cái thế giới hiện
thực sắp sửa phải quay về đó, những ngày này có thể ví với cuộc sống trên
thiên đường, đương nhiên không phải nói về vật chật, vì ở đây khó khăn,
lạc hậu ngoài sức tưởng tượng, nhưng ở thế giới này không cần phải gánh
nợ tiền nhà, cũng không cần đánh nhau vỡ đầu mẻ trán để tranh giành tiền
thưởng cuối năm, càng không có một đống gái ế văn phòng tầm thường, chỉ
cần hàng ngày đi dạo trong khu chợ, đợi người đàn ông nào đó cướp cô dâu
là được. Cho nên bạn thấy đấy, nguyên thuỷ cũng có cái hay của nguyên
thuỷ.

Lâm rất lâu không lên tiếng, đúng lúc tôi tưởng anh ta đã ngủ thì đột

nhiên anh ta hạ thấp giọng, hỏi: “Cô tới Cambridge thăm tôi được không?”

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

“Ngoài việc học hành, tôi còn một vài công việc cần thu xếp.” Nói tới

hai chữ “công việc, anh ta hơi khựng lại. “Ít nhất trong hai tháng tới tôi đều
rất bận, vậy thì sẽ có hai tháng không được gặp cô, cho nên cô tới thăm tôi
có được không?”

Hai tiếng “được không?” vừa như mong chờ vừa như nài nỉ, giữa đêm

khuya tĩnh lặng lại càng có sức mê hoặc vô cùng. Đầu óc tôi bỗng dưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.