CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 186

ta đã phát hiện có điều bất ổn, sắp đuổi tới chỗ này rồi.”

Sau khi nhìn rõ mặt của người thanh niên này, tôi ngoạc mồm chửi luôn:

“Kangkun, cậu là đồ khốn nạn, chuyện này rốt cuộc là thế nào hả?”

Kangkun vờ như không nghe thấy, nói tiếp: “Nhiều nhất cũng chỉ vài

phút là đuổi kịp chúng ta.”

Hassan trầm ngâm giây lát rồi nói: “Vào nhà!”

Theo lời anh ta, ba con ngựa đều nhất loạt quay đầu, phi vào một ngôi

nhà trông bình thường như tất cả những ngôi nhà xung quanh, cánh cửa từ
từ mở ra, sau khi cả ba con ngựa đã vào bên trong thì lập tức khép lại. Tất
cả mọi người xuống ngựa, bỗng có ba con ngựa khác, một con màu đen, hai
con màu nâu phi ra. Những người đàn ông cưỡi ngựa đều mặc áo đen, bên
cạnh mỗi người đều có thêm một cô gái nhỏ nhắn, đầu quấn một chiếc khăn
to.

Hassan ôm tôi xuống ngựa rồi lập tức giao tôi cho một người phụ nữ to

béo choàng khăn thô. Bà ta thô bạo nhét mộ đống giẻ rách vào miệng tôi,
thiết nghĩ việc này thật thừa thãi vì tôi đã hoảng loạn không thốt nên lời từ
lâu rồi.

Tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng. Người đàn ông tên Hassan này tuyệt đối

không đơn giản chỉ là ông chủ của một quán ăn bình dân, trước khi anh ta
cướp tôi về đã nắm rõ địa hình thị trấn và chuẩn bị sẵn đường rút lui rồi.
Những con ngựa mới tới và cả những cô gái trên lưng ngựa rõ ràng là để
dùng vào kết giương đông kích tây, anh ta đã cố tình tìm những người có
vóc dáng giống tôi để thế thân. Lại còn cái nơi kín cổng cao tường này
nữa… chẳng lẽ họ muốn đánh nhau sao? Trời ạ, sao Lâm có thể tìm thấy tôi
đây?

Đầu óc tôi rối như anh hẹ. Kangkun, cái tên khốn này, rốt cuộc hắn

muốn bán tôi cho ai chứ? Nhớ tới người đàn ông đứng đầu, tay cầm cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.