CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 205

Anh ta nhìn kĩ gương mặt của tôi, sau khi chắc chắn không có bất kì dấu

hiệu giả vờ nào mới nhíu mày, nói: “Nhưng vẻ mặt anh ta khi nhìn em…”

“Vẻ mặt anh ta làm sao?” Tôi gặng hỏi.

Anh ta nói: “Không có gì.”

“Có phải anh tưởng rằng tôi là thế nào đó của Lâm nên mới bắt cóc tôi

phải không?” Tôi hỏi, đột nhiên nhớ ra Lâm nói anh ta là người “trong
giới”, lẽ nào Hassan và anh ta có ân oán giang hồ gì đó? Nghĩ tới đây, trán
tôi bắt đầu trút mồ hôi hột: “Giữa anh và Lâm có vụ gì sao?”

“Vụ?” Hassa như thể không hiểu câu hỏi này.

Tôi tưởng anh ra không hiểu, bèn chuyển sang dùng tiếng Pushtun:

“Phải, hiềm khích, giữa hai người có mâu thuẫn rất sâu sắc phải không?”

“Không, không có hiềm khích gì cả.”

Tôi đang định bảo là anh ta nói dối, không có hiềm khích mà lại chỉ vì

tôi biết Lâm nên bắt cóc tôi hay sao thì đã nghe thấy anh ta chậm rãi nói:
“Khi một bộ tộc này phải chung sống với một bộ tộc khác suốt mấy trăm
năm, nhưng cả hai đều giết hại rất nhiều người thân của nhau, làm nhục phụ
nữ của nhau, chiếm hữu đất đai của nhau, cướp đoạt quê hương của nhau thì
giữa họ không thể đơn giản chỉ là hiềm khích.”

Tôi sửng sốt. Hassan nói tiếp: “Em thựuc sự không biết gì cả.”

“Nhưng anh là người của bộ tộc Pushtun, còn Lâm…” Đang nói tôi

bỗng im bặt. Lâm biết nói tiếng Urdu, cũng có thể nói tiếng Pushtun, là một
tay súng cừ khôi, đồng thời là người của bộ tộc Rajput, nhưng bộ tộc Rajput
đã bị diệt vong rồi cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.