CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 248

Tôi dùng tiếng Trung hét lên: “Nhắm mắt lại!”

Lâm lập tức nhắm mắt. Một luồng khí trắng kèm theo mùi hoa hồng

ngào ngạt từ trong tay tôi bay ra, Kangkun hét một tiếng, ra sức dụi mắt.
Thấy cậu ta loạng choạng lùi lại, Lâm nhân cơ hội giơ tay thụi vài cú thật
mạnh, sau đó Kangkun ngã gục xuống, một lúc lâu không động đậy, chắc là
đã ngất xỉu rổi.

Tôi và Lâm chạy đến chỗ chiếc xe đỗ và lật thử nó lại, sau vài lần thất

bại, Lâm quyết định: “Chúng ta cưỡi ngựa của Kangkun đi.”

Tôi gật đầu đồng ý. Mặt đất dưới chân ngày càng rung chuyển mạnh,

xem ra người của Hassan sắp đuổi kịp rồi.

Lâm chạy tới dắt con ngựa màu đỏ thẫm của Kangkun đến rồi đỡ tôi lên

ngựa. Đây là một con tuấn mã, ngay đến một kẻ ngoại đạo như tôi cũng
phải thốt lên: “Con ngựa đẹp quá!”

“Ban nãy cô phun cái gì vậy?” Đột nhiên Lâm hỏi.

“Ban nãy? Keo xịt tóc.”

“Keo xịt tóc?”

Có lần Hassan nói không thích mái tóc rối như tổ quạ của tôi, thế là Niz

như một ảo thuật gia, kiếm ngay được một lọ keo xịt tóc hiếm hoi, lại còn
được sản xuất ở Ấn Độ nữa chứ, mỗi khi mở ra lại thơm sực nức tới mức
khiến người ta nghẹt thở. Nhưng những lời này tôi nào dám nói ra, chỉ lo
lắng nói: “Tôi vốn định dùng nó để đối phó với Hassan, Lâm này…”

Anh đang trèo lên ngựa, thấy tôi gọi, bèn đáp: “Ừm.”

“Cảm ơn anh đã tới cứu tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.