CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 256

Đột nhiên cuồng phong nổi lên. Giữa trận gió lớn, chiếc trực thăng như

con chim khổng lồ bị châm lửa vào đuôi, lao thẳng vào đám người, trên
buồng lái phát ra tiếng nổ “tanh tách”.

Chỗ chúng tôi đứng là một đường núi hẹp, vô cùng hiểm trở, máy bay

trực thăng đột nhiên lao tới khiến mọi người lập tức trở nên hỗn loạn. Mọi
việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, chỉ thấy ánh lửa lấp lóa, khói phun mù mịt,
người ngựa đều không tránh kịp.

Trong lúc hỗn loạn, Lâm đứng dậy kéo tôi lên, chạy vào một đường núi.

Hassan bám riết như hình với bóng, giơ tay túm lấy tay tôi. Lâm quay lại
đẩy tay anh ta ra, còn tôi thì lôi lọ keo xịt tóc ra, phun vào mặt anh ta,
nhưng cố tránh hai mắt. Từ đầu đến cuối, tôi đều không dám nhìn thẳng vào
mắt của Hassan.

Đột nhiên bị một thứ mùi nồng nặc xông thẳng lên mũi, Hassan không

biết là gì, đành phải tránh sang một bên, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Tôi coi như
không nhìn thấy. Một hộ vệ chặn ngay trước mặt chúng tôi, tôi liền xịt keo
xịt tóc vào mặt gã ta, khiến gã ta lăn ra đất. Lại có mấy người chạy tới ngăn
lại, Lâm liền kéo tôi chạy sang đường khác, không bao lâu sau đã nghe thấy
tiếng súng vang rền. Hóa ra đám hộ vệ thấy không bắt được tôi, liền tập
trung lại, bắn vào máy bay trực thăng. Không còn cách nào khác, trực thăng
đành phải bay lên, sau khi cất cánh vẫn tiếp tục lượn vài vòng. Tôi nấp sau
một tảng đá, thận trọng thò đầu ra nhìn và lập tức thụt đầu lại, cách chỗ
chúng tôi không xa chính là Hassan và đám hộ vệ.

Trực thăng cuối cùng phải bay đi. “Họ có quay lại không?” Thấy bóng

trực thăng càng lúc càng nhỏ, tôi hạ giọng hỏi.

“Không quay lại nữa đâu. Người của Hassan nhất định sẽ phong tỏa

ngọn núi này. Chúng ta phải tự đi Chingga thôi.” Lâm vừa thở hổn hển vừa
đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.