CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 258

Một người khác nói: “Cô ta muốn chạy thì cứ để cho cô ta chạy, sao phải

tóm cô ta lại? Đại nhân của chúng ta đâu có thiếu gái đẹp chứ, hừ, cô gái do
Kangkun dẫn tới chả có gì hay ho cả.”

Niz cắt lời anh ta: “Anh thì biết cái gì, ui da…”

Tôi không nén nổi tò mò, thò đầu lên định nghe lén, nhưng vừa cử động

đã phát ra một tiếng “rắc” nhẹ. Trời đã hừng sáng, xung quanh yên tĩnh như
tờ, khiến tiếng động càng trở nên rõ rệt hơn. Niz và hộ vệ đó đồng thanh
kêu lên: “Ở chỗ này!” Tôi kéo Lâm quay người chạy, không ngờ phía sau
tảng đá là một hang lớn dốc xuống phía dưới, vừa quay người đi, lập tức bị
hụt chân. Chưa kịp kêu la thì tôi đã cùng với Lâm lăn xuống cái hang rồi,
tiếng hô hoán của đám người vang vọng trên đỉnh đầu, sau vài giây thì
không nghe thấy gì nữa.

Gió thổi ào ào, xung quanh tối đen như mực, đột nhiên đầu tôi va vào

vách đá, đau buốt. Lúc dừng lại được, tôi đang ở trong tư thế ngã đè lên
người Lâm, anh rùng mình một cái rồi không thấy động đậy gì nữa.

Bốn bề yên tĩnh, tôi nằm trên đất, thở hổn hển, không biết bao lâu sau,

cuối cùng cũng định thần được. Việc đầu tiên sau khi lấy lại bình tĩnh chính
là mò mẫm tìm Lâm. Trong hang đá không có tia sáng, tôi chỉ có thể dựa
vào xúc giác.

Bàn tay đang mò mẫm trên mặt đất của tôi bị Lâm túm được, anh hạ

giọng nói: “Tôi ở đây.”

“Anh sao rồi?”

“Vẫn ổn.”

“Vết thương thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.