CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 259

Có tiếng xột xoạt vang lên, hình như Lâm đang cởi áo ra. Tôi không

dám động đậy, anh nói bị thương ở bụng nhưng tôi không biết cụ thể là ở vị
trí nào. Xung quanh tối om om, giơ tay không nhìn thấy ngón. Đột nhiên
nghe thấy Lâm kêu “hự” một tiếng, tôi vội vã ngồi thẳng dậy, quay về phía
có tiếng động, hỏi: “Đau lắm à?”

“Ừ, cần phải xử lí một chút.”

“Xử lí thế nào?”

Tiếng xé quần áo một lần nữa lại vang lên, mắt tôi cũng dần dần thích

nghi với bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy bộ ngực trần của Lâm. Anh cúi
đầu xuống, cố gắng băng bó vết thương.

“Có cần tôi giúp không?” Sau giây lát do dự, tôi run rẩy chìa tay ra,

nhưng không kịp chạm vào người Lâm thì anh đã lảng tránh, nói: “Không
cần, cảm ơn.” Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới
từ từ thu về. Dù ngốc đến mấy cũng biết Lâm đang cố tình lảng tránh tôi.

Đột nhiên có luồng sáng rọi xuống, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn

vơ. Nhưng chớp mắt, ánh sáng đó đã tắt phụt, một người đang hạ giọng
quát: “Này, anh có não không? Sao lại bật đèn pin?” Là giọng của Niz.

“Tôi bị ngã.” Người kia cất giọng khàn khàn, trách móc.

Có người khác “suỵt” một tiếng và nói: “Nhanh lên, hình như tôi nhìn

thấy hai người đó.”

Tôi và Lâm đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lặng lẽ đứng dậy, anh đi trước,

tôi theo sau, bò về phía trước. Cái hang này có lẽ là kết quả của sự nứt vỡ
các địa tầng, chỗ nào cũng là những phiến đá to tướng, có những chỗ khá
rộng nhưng có những chỗ chỉ là những cái khe đen sì, không biết sẽ dẫn tới
đâu. Tôi cảm thấy mình y như một con thạch sùng đang bò lung tung trong
các khe nứt đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.