CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 257

Hình như cũng chỉ có thể như vậy.

Tôi cảm nhận được bờ vai Lâm khẽ run rẩy, liền quay đầu lại hỏi: “Anh

có chỗ nào không khỏe à?”

Lâm mím môi, gật đầu rồi nói: “Cần tìm một nơi để băng bó vết thương

đã.” Vừa dứt lời, anh đã ngã sang một bên. Tôi vội vàng đỡ lấy anh, lúc này
mới phát hiện gương mặt anh trắng bệch, liền cuống quýt hỏi: “Bị thương ở
chỗ nào? có nặng không?”

“Ở bụng.”

Câu “Nhà dột còn gặp đêm mưa” thật đúng với tình hình lúc này. Tôi chỉ

còn cách đỡ Lâm loạng choạng đi về phía trước, được vài chục mét, quay
lại nhìn, tôi không khỏi rủa thầm trong bụng khi thấy bốn hàng dấu chân dài
ngoằng. Do quá hoảng hốt nên không chọn đường, không ngờ để lại dấu vết
rõ ràng như vậy.

“Đi lối này!” Tôi đỡ Lâm trèo lên chỗ có nhiều bụi cây gai góc, nơi có

cây cối mặc dù vẫn còn nhiều băng tuyết chưa tan nhưng dấu chân để lại sẽ
không quá rõ ràng.

Trời gần sang, hơi thở của Lâm càng lúc càng gấp gáp, nặng nhọc. Đầu

tôi rối như mớ bòng bong, bao nhiêu ý nghĩ cứ lởn vởn, lo thoát thân, lo cho
vết thương của Lâm, không nước không thuốc, nếu anh có mệnh hệ gì thì
làm thế nào.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, là mấy hộ vệ lần

theo dấu chân tìm đến chỗ lùm cây. Chúng tôi vội vã thu người nấp vào một
hốc đá lớn.

Tiếng Niz vang lên: “Hai kẻ đó nhất định vẫn chưa đi xa, nhìn dấu chân

vẫn còn mới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.