CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 260

Bỗng Lâm dừng lại, tôi không phản ứng kịp, đâm sầm vào anh, tiếng “ui

da” vừa cất lên được nửa chừng, tôi đã bị anh quay sang bịt chặt miệng.
Đúng lúc này, mấy ngọn đèn pin đồng loạt sáng lên, có người hưng phấn
hét: “Ở chỗ này, tôi nghe thấy tiếng của họ!” “Ở đâu? Ở đâu?”, “Đằng kia,
phía sau tảng đá đó!” Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập lao về phía
chúng tôi.

Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, trong ánh sáng chập chờn, tôi mơ hồ nhìn thấy

một đống đá bao quanh, những nơi mắt có thể nhìn thấy đều là những phiến
đá với hình thù kì quái, chỉ cần đám hộ vệ đuổi tới là chúng tôi sẽ bị lộ
ngay, hoàn toàn không có chỗ nào để trốn cả. Lâm đưa mắt nhìn quanh, ra
hiệu bảo tôi trốn vào một khe hở.

Cái khe này giống như một vết sẹo nông, không thò đầu vào thì không

thể biết bên trong có người trốn. Nhưng cái khe dù sao vẫn là cái khe, sao
có thể nhét vừa hai người chứ?

Nhưng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Lâm trèo vào trong

trước, tôi lo lắng nhìn quanh, định bụng tìm một cái khe rộng hơn một chút.
Đúng lúc này, phía trên thoáng hiện ra một bóng đen, có người đang tới.
Lâm liền thò tay lôi tôi vào trong.

Mấy giây sau, ánh đèn pin đã chiếu sáng lóa cả một vùng bên ngoài cái

khe. “Ý, không có người!”, “Không thể nào! Ban nãy rõ ràng tôi đã nhìn
thấy mà!”, “Tìm tiếp đi! Tìm kĩ vào!” Một tràng tiếng nói vang lên.

Đám người tản ra, lùng sục quanh các tảng đá. Tôi và Lâm co rúm người

lại trong cái khe đá chật chội, đến cựa mình cũng không dám. Bỗng có
người nhảy lên trên cái khe nơi tôi và Lâm đang trốn, không biết làm thế
nào mà làm rơi một tảng đá to bằng quả bóng xuống.

Cái khe rất hẹp, cả người tôi gần như lọt thỏm trong lòng Lâm nhưng

vẫn bị hở nửa vai phải ra ngoài. Khi thấy tảng đá rơi xuống, tôi toan rụt tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.