CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 262

khiến anh đột nhiên dừng tay, cánh tay đang ôm chặt lấy tôi cũng từ từ
buông ra.

“Anh ta còn tặng cô cả cái này nữa ư?” Giọng anh đầy vẻ kinh ngạc.

Mọi chuyện kết thúc quá đột ngột, trong khi tôi vẫn đang chìm đắm

trong cảm xúc cháy bỏng đó. Thấy thái độ của Lâm thay đổi một trăm tám
mươi độ, tôi lúng túng giải thích: “À, cái này… tôi định trả lại cho anh ta,
nhưng lúc bỏ trốn vội quá nên quên mất. Lần sau…”

“Lần sau?”

“Ý tôi là khi có cơ hội, tôi sẽ trả lại cho anh ta.”

Lúc này, Lâm đã đứng dậy, chui ra ngoài, cất giọng lạnh lùng: “Đó là

việc riêng của cô.”

Tôi lo lắng, cũng định chui ra, nhưng vừa cựa quậy thì bị anh ngăn lại:

“Đừng cử động, để tôi nhấc tảng đá ra đã.”

Thì ra anh vẫn còn quan tâm đến tôi, có lẽ do tôi đã nghĩ nhiều quá thôi.

Lâm dịch tảng đá sang bên, nó không hề nặng như tôi tưởng. Tuy thế,

chắc là do gia tốc của trọng trường, lại bị đè lên quá lâu, nên bàn tay tôi
không còn cảm giác gì nữa, chạm vào thấy mềm nhũn như sợi mì.

Sau khi kéo tôi ra khỏi cái khe đá, Lâm lật bàn tay tôi lại, cúi xuống vuốt

nhẹ và nói: “Chảy máu chứng tỏ xương không sao.”

Bàn tay tôi không còn cảm giác, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự

ấm áp từ những ngón tay của anh.

“Lâm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.