CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 263

Anh ngẩng đầu lên. Không biết có phải bóng tối đã cho tôi thêm dũng

khí, hay là vì sự xúc động ban nãy, tôi lấy hết can đảm nói: “Qua Tết
Nguyên Đán, chắc tôi sẽ có thời gian đến London.” Nếu không phải do trời
tối, nếu không phải anh đột nhiên buông tay, có đánh chết tôi cũng không
dám nói ra những lời thế này; bây giờ, tiếng lòng đã nói ra, chỉ có điều
giọng vẫn lắp ba lắp bắp, ngập ngừng vô số lần.

Anh im lặng, từ từ đặt tay tôi xuống. Tôi càng hoảng sợ, nói trong vô

thức: “Hoặc là tháng Ba, tháng Ba cũng được, tháng Hai có thể anh vẫn
đang bận, ha ha ha…” Tiếng cười phía sau nghe giả tạo vô cùng, nụ cười
gượng gạo này giống như hồ nước dính trên miệng, vừa cứng vừa khô.

Không biết trôi qua bao lâu, nhưng với tôi nó dài như một thế kỉ, Lâm

mới nói: “Ừ, đi đây đó nhiều cũng tốt. Có điều, lúc đó tôi đang ở San Jose,
sợ rằng không thể tiếp đón cô được.”

Tôi thấy lòng mình nặng trĩu, San Jose là nơi nào vậy? Lâm quay người

bỏ đi, nói: “Đằng kia hình như có ánh sáng, tới đó xem sao.” Tôi biết anh
chỉ đang kiếm cớ bỏ đi.

Tôi thần người ra, bàn tay buông thõng từ từ nắm chặt lại, móng tay bấm

vào da thịt, đau nhức. Đây chính là nỗi sợ hãi thẳm sâu tận đáy lòng tôi, cứ
cho là tôi có một gương mặt tạm coi là xinh đẹp, đàn ông rất dễ chú ý đến
tôi, nhưng không có ai là lâu dài cả.

Lâm dừng lại, quay người gọi: “Mễ Lạp?”

Tôi ngẩng đầu lên.

Anh chậm rãi nói: “Tôi không có ý can thiệp vào chuyện riêng của cô,

nhưng gia thế của Hassan rất phức tạp, tốt nhất cô hãy tránh xa anh ta ra,
nếu có thể sau này đừng tiếp xúc với anh ta là tốt nhất. Có điều viên Khổng
tước lam tím này rất đáng tiền đấy!” Nói tới đây cuối cũnganh cũng nhận ra
thái độ khác thường của tôi, do dự giây lát rồi hỏi: “Cô sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.