CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 276

“Chúng ta đến từ Thánh Allah! Trở về với Thánh Allah! Kính dâng

Thánh Allah chí nhân chí từ!” Tôi vung xích sắt lên, mắt nhìn thẳng, mỗi
bước đi đều quất xích sắt lên người mình và đồng thanh đọc theo mọi
người.

Xung quanh vang rền tiếng đọc kinh cùng với tiếng roi quất lên người,

âm u, đau thương, mùi máu tanh càng lúc càng nồng nặc, khiến tôi không
khỏi buồn nôn. Ngay sát tôi lại có người tự tay giơ dao lên đâm mình, bước
chân tôi bắt đầu loạng choạng. Bờ vai đột nhiên thấy ấm áp, hóa ra Lâm đã
tiến sát lại, lặng lẽ nắm chặt tay tôi, nói nhỏ: “Đừng sợ!” Tôi hoảng hốt
ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, trong đôi đồng tử đen láy
hiện rõ hình bóng nhỏ bé của tôi. “Mùi máu rất khó chịu phải không? Chịu
khó thêm một lúc, chỉ cần tới khu chợ là được.” Anh cúi đầu, mỉm cười với
tôi.

Tôi muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng nụ cười xuất hiện giữa bầu không khí

tanh mùi máu này đã làm tôi mê mẩn, khiến tôi thảm hại. Ai cũng tự quất
roi lên người mình, chỉ có tôi và anh bốn mắt nhìn nhau, dính chặt vào
nhau.

“Các người là ai?” Một người đàn ông cầm roi da, mặt đầy máu, đang đi

trong dòng người thì đột nhiên đứng lại, ngẩng đầu lớn tiếng quát. Câu hỏi
của anh ta vô cùng nổi bật giữa những tiếng cầu nguyện. Không đợi chúng
tôi kịp phản ứng, người đàn ông đó đã tức giận nói tiếp: “Các người không
phải tín đồ, ở đây làm gì?” Lúc này dòng người mới dời khỏi cổng thành
chưa xa, tiếng quát của anh ta không những làm trấn động đến cả dòng
người mà còn kinh động đến đám hộ vệ, khiến họ đồng loạt nhìn về phía
chúng tôi. Đột nhiên có người hét lớn: “Là tiểu thư, cô ấy ở đây!”

Lâm khẽ kêu: “Chạy!” rồi dắt tay tôi lao thẳng vào con đường nhỏ trong

khu chợ của Changga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.