CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 33

Tiếng “rắc rắc” vang lên khe khẽ, hình như tay tôi đã đập vào đâu đó,

cảm giác đau nhói lập tức lan tới từ cánh tay như dòng suối dâng tràn ào ạt.
Mấy giây đầu tiên, cơ thể tôi vẫn theo quán tính lao về phía trước, sau đó
cảm giác đau đớn nhanh chóng tấn công khiến tôi loạng choạng ngã gục.

“Sao thế?” Lâm kêu lên. Một người gãy chân một người gãy tay, không

còn đường sống sót nữa rồi. Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, Abbas, phải tìm
được Abbas. Hiện giờ, anh ta là hi vọng duy nhất. Tôi ôm chặt bàn tay,
đứng dậy, định tiếp tục lao về phía trước, nếu Abbas vẫn còn ở đó.

Lâm lao tới túm lấy cánh tay tôi, định kéo tôi vào trong một cái hang để

trú tạm. Tôi khó nhọc giãy giụa trong gió tuyết, gào lên: “Lâm, buông tôi
ra, anh tránh ra. Lâm, nếu tôi đủ nhanh…”

“Ai vậy?”

“Anh phu khuân vác người Balti, Abbas, anh ta không nhìn thấy tôi!

Anh ta đang ở chỗ kia kìa. Lâm, cùng lắm chỉ vài trăm mét thôi, tôi sẽ đi
ngay bây giờ, vẫn có thể gọi anh ta quay lại!”

Lâm không trả lời mà giữ chặt lấy tôi, kéo tôi vào trong cái hang. Tôi

không hiểu hành động đột ngột này của anh ta, bèn ra sức phản kháng,
nhưng đàn ông vẫn là đàn ông, ngay cả khi gãy một chân, đàn ông vẫn rất
mạnh mẽ.

Anh ta kéo tôi vào trong hang, tôi cũng không còn sức mà giãy giụa nữa,

chỉ biết cúi xuống thở hổn hển. Nhưng tôi thực sự không cam tâm, hi vọng
sống sót đang ở đằng kia, chỉ cách có vài trăm mét, vậy mà mình lại bị
thương vào đúng lúc này mới tức chứ. Mặc dù tôi biết Lâm làm đúng, ngay
cả khi không bị thương, tôi cũng không thể nào đuổi kịp Abbas, vài trăm
mét này không phải là đất bằng, nó là một cái rãnh trời.

Sau khi ổn định hơi thở, tôi vội vã kiểm tra tay của mình. Ngón tay tím

ngắt, mạch máu sưng phồng như những con rắn uốn lượn, liệu tôi có bị tàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.