CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 35

liền tim, đau không muốn sống nữa. Giọng tôi bất giác như muốn khóc:
“Đau, đau! Lâm, anh là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, tôi vì cứu anh mà
ngã mấy lần, anh nỡ lòng nào lấy oán báo ân hả?”

Lâm cúi xuống nhìn tôi không nói lời nào, tay nới lỏng hơn một chút

nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đóng đinh tôi lên tường, cũng không chịu
buông cái tay bị thương của tôi ra. Một lát sau, anh ta khẽ nói: “Tay phải để
trong tuyết lâu thêm một lúc mới có thể hết sưng.”

Tôi gào lên: “Vậy sao anh không đặt vào đi?”

“Tôi bị thương ở xương, cách này chỉ có tác dụng với những vết thương

nhẹ.”

Bỗng chốc tôi cảm thấy mình thật ấu trĩ. “Vậy cứ nói tử tế, tại sao phải

mạnh tay thế?” Toi ngượng ngùng nói.

Lâm cười, mỉa mai: “Nói tử tế, cô có đồng ý cho tay vào trong tuyết

không?”

Lúc này, anh ta chỉ cách tôi chưa tới mười centimet, mỗi lần hít thở, hơi

thở của anh ta đều phả vào má tôi, khi anh ta nói, hơi lạnh cũng theo đó phả
tới, không thể tránh đi đâu được, còn tay của anh ta thì vẫn bóp chặt lấy bàn
tay bị thương của tôi mà không chịu buông tha.

Tôi giãy giụa, nói: “Buông tôi ra! Tôi hứa sẽ không bỏ tay xuống.”

Lâm trả lời vô cùng dứt khoát: “Tôi không tin cô.”

Tôi ngẩng đầu lên định cãi, không ngờ chiếc cằm góc cạnh và cặp môi

quyến rũ của Lâm đập ngay vào mắt tôi. Tôi lập tức quay đầu đi.

Tôi bị anh ta đóng đinh vào vách tuyết không biết bao lâu, chỉ biết lâu

đến mức tuyết sau lưng tôi bắt đầu tan, hơi lạnh thấm vào trong người khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.