CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 37

Anh ta cười, mỉa mai: “Gọi mẹ.”

Tôi há hốc miệng kinh ngạc, gọi mẹ? Đúng là mất mặt quá.

Anh ta lại gặng hỏi: “Cái tên Bá Kiêm đó là bạn trai của cô à?”

Tôi giả vờ không nghe thấy câu hỏi. Anh ta trầm ngâm nhìn tôi chằm

chằm, lát sau đột nhiên hỏi: “Ngải, rốt cuộc cô có mấy người bạn trai vậy?”

Bạn có biết thế nào gọi là “bát tự không hợp” không? Chính là thế này

đó. Lần tỉnh lại này, tôi định sẽ chung sống hòa bình với anh ta. Vì anh ta
đã giúp tôi chữa trị vết thương ở tay, còn lấy nước cho tôi uống nên tôi nghĩ
hình như anh ta cũng không quá đỗi xấu xa, nhưng mỗi câu nói mà anh bạn
này thốt ra, đều khiến người ta tức đến lộn ruột. Tôi siết chặt nắm tay, đáp:
“Bạn trai đương nhiên chỉ có một chứ còn có mấy nữa! Anh tưởng tôi là
loại người nào, là gái đứng đường ở bến Thượng Hải sao? Còn nữa, tại sao
anh lại có hứng thú với Bá Kiêm vậy? Anh rốt cuộc là ai?”

Anh ta lảng tránh ánh mắt của tôi, đáp gọn lỏn: “Tôi là Lâm.”

Tôi “hừ” một tiếng. “Những người tên Lâm nhiều không kể xiết, em

Lâm cũng họ Lâm, Tiểu Lâm Tử cũng họ Lâm.”

Lâm liếc mắt nhìn tôi, đính chính: “Tôi không mang họ Lâm.”

Điều này thì đúng, trên bia mộ của anh ta có viết “Thượng Lâm” mà.

Thế rồi, anh ta lại nói một cách đầy ẩn ý: “Huống hồ cô cũng đâu có nói
cho tôi biết tên đầy đủ của mình.”

Tôi mỉa mai: “Nói cho anh biết tên đầy đủ làm gì? Để khi xuống núi

chúng ta vẫn tiếp tục giữ liên lạc hay là để anh kiểm tra tổ tông tám đời nhà
tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.