CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 34

phế không?

Lâm nhíu mày nhìn tôi, ra lệnh: “Đặt tay vào trong tuyết.”

“Tại sao?” Tôi giơ bàn tay bị thương lên, ngạc nhiên hỏi.

Lâm trừng mắt, nói: “Có thể hết sưng.” Khi nói, anh ta không hề nhìn về

phía tôi.

Liếc nhìn vách hang đầy tuyết rồi lại nhìn bàn tay của mình, tôi không

khỏi do dự. Mặc dù biết những gì Lâm nói là đúng nhưng anh ta có biết là
sẽ rất đau không hả?

Đột nhiên Lâm túm lấy bàn tay tôi, sau đó ấn chặt ngón tay bị thương

của tôi vào trong vách hang một cách không thương tiếc. Tôi thét lên một
tiếng thảm thiết, cảm giác đau đớn bất ngờ khiến bàn tay còn nguyên vẹn
kia phản kháng theo bản năng, nhưng dường như anh ta đã đoán trước được
điều này. Hai mắt tôi hoa lên, bàn tay còn lại cũng bị anh ta túm chặt, hơn
nữa anh ta còn tận dụng ưu thế chiều cao để ép cả người tôi dựa vào vách
hang.

“Cô còn thủ cả dao sao?” Lâm gằn giọng hỏi.

Ngước nhìn anh ta ở khoảng cách gần thế này, gương mặt khôi ngô đó

trông gớm ghiếc như ác quỷ, tôi lắp bắp trả lời: “Chỉ biết… chỉ biết một
chiêu này thôi.” Sau đó chợt nhớ ra bây giờ không phải là lúc mềm yếu, tôi
bèn xoay người, giơ chân đá. “Buông tôi ra, anh là đồ thần kinh, đồ biến
thái.”

Lâm dùng hành động thay cho lời nói, anh ta không những không buông

tôi ra mà còn lấy cả thân mình đè xuống, không cho tôi giãy giụa. Mặc dù
bị ngăn cách bởi bộ quần áo nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ cơ thể rắn
chắc, trẻ trung của anh ta, cả nhịp tim rộn rã và mùi hương thanh xuân trên
người đàn ông trẻ nữa. Tôi vô thức bất động, mặt đỏ bừng, nhưng ngón tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.