Hình như anh ta đã ngủ rồi.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi sự đau đớn ở đầu ngón tay và cảm
giác mệt mỏi cực độ nữa, cũng từ từ nhắm mắt lại. Khi sắp chìm vào giấc
ngủ, tôi mơ hồ cảm thấy hình như Lâm chống người dậy, cúi đầu nhìn tôi
bằng ánh mắt đầy tò mò và nghi hoặc.
Ngủ rồi tôi mới biết vấn đề lớn nhất của cái hang này không phải là
không gian chật hẹp mà là độ nghiêng. Thực ra vấn đề này cũng không lớn
lắm, nhưng người tôi cứ bị lăn về phía Lâm. Tôi biết như vậy rất không ổn,
cũng muốn dồn toàn lực để chống lại cái trọng lực chết tiệt này, ví dụ bằng
cách đặt chiếc ba lô vào giữa hai người, nhưng kết quả cả ba lô cũng bị lăn
vào lòng Lâm.
Lâm gần như phát điên, quát: “Này, cái cô này! Làm gì vậy hả?”
Nhưng tôi đang trong giấc mộng ngọt ngào, hơn nữa so với bốn bề lạnh
giá, Lâm thật ấm áp, tôi không biết lúc này mình đang ở trong tư thế gì, mà
cũng chẳng muốn biết. Lâm, anh cũng giả vờ không biết đi được không?
Đằng nào ở giữa cũng có cái ba lô. Nhưng dường như anh ta không hề nghĩ
vậy, vẫn tiếp tục đẩy mạnh tôi sang phía bên kia, cương quyết xoay tôi tới
chỗ chật chội hơn.
Tôi mặc cho anh ta đẩy, không phản kháng cũng không tỉnh dậy, tư thế
nào không quan trọng, quan trọng là có thể ngủ tiếp. Thực ra tôi cũng đâu
muốn lăn vào lòng anh ta, có điều quả thực rất ấm áp.
Một lát sau, giọng Lâm lại một lần nữa oang oang vang lên: “Này, cô
cướp chăn của tôi!”
Tôi tiếp tục co người nhắm mắt, liên tục niệm chú: “Tôi không biết,
không biết, không biết gì cả.” Mà quả thực tôi cũng không biết, mặc dù từ
nhỏ tới lớn, từ trường mầm non tới đại học, rồi tới khi có bạn trai, ai ai cũng
nói tư thế ngủ của tôi rất xấu; nhưng có người còn mộng du thì sao, cướp