CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 41

chăn đã là gì chứ! Có điều, thời tiết buốt giá thế này, tôi có thể thông cảm
với sự giận dữ của Lâm. Ngay sau đó, người tôi đột nhiên lạnh cóng, chắc
là Lâm đã cướp lại chăn.

Tôi ôm đầu, tiếp tục giả chết. Được rồi, chăn anh cũng đã cướp lại rồi,

chúng ta cũng đã hành hạ nhau suốt đêm rồi, cần ngủ thì ngủ đi nhé, ngày
mai còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu. Tôi lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tiếp sau đó, “ầm” một tiếng, hang sập rồi.

Mảng tuyết rơi xuống khiến tôi giật mình bật dậy như lò xo, kêu thất

thanh: “Ôi mẹ ơi!”

Lâm chui từ trong cái hang ra, người dính đầy tuyết. Tôi vừa phủi tuyết

dính trên người mình vừa hỏi: “Anh thế nào? Có làm sao không?”

Không kịp lau lớp tuyết dính trên mặt mình, anh ta đã tức giận gào lên:

“Ngải, cô đúng là đồ điên!”

Tôi ngẩn người, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì thế? Thôi kệ, hang bị sập

rồi, giờ phải làm thế nào đây?”

Anh ta vẫn mắng tôi sa sả: “Sao cô lại dám chui vào chăn của tôi! Cô là

cái đồ…” Đang nói, anh ta đột nhiên ngừng lại, sau đó lại chuyển sang ngữ
điệu nhẹ nhàng hơn: “Ngải tiểu thư, trông cô cũng được đấy! Nếu như là ở
đồng bằng, tôi đương nhiên sẽ vui lòng chấp nhận, nhưng hiện giờ thực sự
tôi không đủ sức.”

Bị anh ta đuổi ra khỏi hang, tôi cứ tưởng sẽ phải nghe những lời chỉ

trích khắc nghiệt, không ngờ lại là những chuyện ba lăng nhăng thế này.
Anh ta làm vậy là đang… giễu cợt tôi sao? Tôi tức nghẹn họng, nhất thời
không biết ứng phó thế nào. Lâm vẫn hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn tôi, vừa
mỉm cười vừa nói: “Xin lỗi!”, trông thật gian xảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.