CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 43

Bỗng có một tia sáng vụt qua nền tuyết giữa tôi và Lâm. Thực ra lúc này

đã tờ mờ sáng nhưng trời đất vẫn tối đen như hòa vào nhau. Tôi chớp chớp
mắt, cứ tưởng đó chỉ là ảo giác, giống như chùm sáng rạch ngang trận bão
tuyết ngày hôm qua, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lần này không phải
do ảo giác, bởi vì ánh sáng đó vẫn đang nhấp nháy. Ánh đèn màu vàng phá
tan màn đêm hoang dã, tỏa sáng cả một vùng tối tăm.

Tôi tròn mắt, quay lại, há hốc miệng nhìn về nơi phát ra ánh sáng. Có

thứ gì đó đang chuyển động trên nền tuyết, hình như có tiếng gọi của ai đó
thấp thoáng trong gió: “Ngải, Tiểu Ngải! Tiểu Ngải…”

Lâm cũng đứng thẳng dậy, nghiêng đầu lắng nghe. Lúc này tôi mới để ý

bão tuyết đã tan, trời đất bình yên tĩnh lặng, còn ở cách chỗ chúng tôi đứng
mười mấy mét, có một chùm sáng màu vàng và một bóng người cao cao.
Người đó vừa nhìn thấy tôi đã cười rất tươi, là Abbas, anh ta vẫn đeo chiếc
ba lô to đùng đựng toàn bộ hành lí của tôi, khiến cho dáng người càng trở
nên nhỏ bé hơn. Loáng cái tôi lại không thấy bóng dáng Abbas đâu nữa,
may mà anh ta lại nhanh chóng xuất hiện ở phía khác, nhẹ nhàng vượt qua
một cái rãnh băng, chạy tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.