CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 46

Lúc này, Lâm đã quay sang hỏi đường Abbas, tôi quay đầu đi, quyết

định không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa mà cầm cốc trà lên, bắt đầu nín thở nhấp
từng ngụm nhỏ.

Trà Bạch Ngọc mặc dù kinh tới mức “long trời lở đất” nhưng là thức

uống giàu năng lượng, hơn nữa đối với người Balti mà nói, đó là thức uống
vô cùng quý giá, nếu như không phải là tình huống nguy cấp sẽ không nỡ
dùng. Abbas giúp chúng tôi vác toàn bộ hành lí, một ngày cũng chỉ kiếm
được vài đô la. Nói đến tiền, liền nhớ tới Muri, tôi vội hỏi Abbas: “Muri
đang ở đâu? Vẫn khỏe chứ?”

Trên mặt Abbas thoáng hiện vẻ không vui rồi lập tức trở về bình thường,

anh ta đáp: “Muri đi Chitral rồi, tôi chịu trách nhiệm đưa cô đến đó. Tiểu
Ngải, đừng lo lắng, anh ấy đợi cô.”

“Muri bảo anh tới tìm tôi và đưa tôi đi Chitral sao?”

“Không phải.” Abbas trả lời ngắn gọn.

Ban nãy tôi vốn chỉ tiện miệng hỏi nhưng nghe câu trả lời của Abbas

xong, tôi bất giác sững sờ, quên cả uống trà. “Không phải?” Sao có thể
không phải là Muri được, về tình về lí lẽ ra đều phải là anh ta chứ. Người
đàn ông Pakistan đó là người duy nhất Ngô Chung cử đi trợ giúp tôi, sự an
toàn của tôi phải do anh ta phụ trách mới đúng.

“Tiểu Ngải, tôi không biết có chuyện gì nhưng anh Muri nói không cần

phải tìm cô.”

Muri nói không cần tìm tôi? Tôi không hiểu, vậy là Abbas tự quyết định

đi tìm tôi? Nhưng tại sao Muri lại nói không cần tìm tôi? Ai cũng biết một
mình tôi bị lạc giữa chốn hoang vu này, đây đâu phải là chuyện có thể đem
ra đùa được chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.