CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 533

cứ vận chuyển mười kiện vật tư thù ít nhất sáu kiện sẽ dừng chân ở chợ đen
Peshawar.

Nhưng ấn tượng nhất vẫn là các cửa hàng bán vũ khí. Ngoài cửa, họ treo

cờ của rất nhiều quốc gia, còn bên trong thì nhân viên hào hứng giới thiệu
cho khách hàng tính năng của các loại súng, thậm chí có người còn chĩa
súng lên trời bắn thử, chẳng khác gì ra chợ mua mớ rau, con cá. Những
người đi đường đều không lấy làm lạ, với khung cảnh sầm uất này. Tôi lần
theo tiếng súng nổ, đến trước một cửa hàng, liếc nhìn một lượt các khẩu
súng trên giá, trong đó đó, có những khẩu còn mới tinh, nhưng đa phần là
súng đã qua sử dụng. Nghe nói đến chợ đêm không chỉ có thể mua mà còn
có thể thuê súng. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rợn tóc gáy, ở nơi tính mạng
con người chỉ như cỏ rác, chi phí giết người cũng phải tính toán trước sau.
Đang định bước vào thì Wata chạy đến ngăn tôi lại, hỏi: “Abu, cô định mua
súng sao?”

“Tôi chỉ xem thôi.” Tôi đáp, mặc dù giọng điệu rất ôn hoà nhưng hành

động lại rất quả quyết. Tôi đẩy canh tay của anh ta ra, bước vào, lập tức có
nhân viên bán hàng ra chào mời rồi dẫn chúng tôi tới một góc ngồi đợi, lát
sau còn có người mang trà và bánh ra mời.

Wata ngồi phía sau ra sức kéo áo tôi: “Abu, Abu!”

Tôi mặc kệ anh ta, nói với nhân viên bán hàng: “Tôi cần một khẩu cho

nữ dùng, nhỏ gọn, thuận tiện mang theo người.”

Nhân viên bán hàng không khó chịu khi nhìn thấy tôi và Wata giằng co

nhau, như thể đã quen với những cảnh tượng thế này, điềm tĩnh nói: “Chúng
tôi có một khẩu súng lục nòng ngắn dành cho nữ, tên là Smith – Davidson,
đường kính 0,38 inch, lực sát thương vô cùng lớn, ngay với một người đàn
ông vạm vỡ gần một trăm cân, cũng chỉ cần một phát là hạ gục.”

“Đối với các vật thể di chuyển nhanh, xác suất bắn trúng có cao không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.