ta, mấy chữ này như thể sống dậy, không ngừng quấn lấy tôi. Tám con dê,
chỉ có tám con dê, tính mạng của Abbas chỉ bằng tám con dê thôi.
Đột nhiên, Lâm quay đầu lại, hỏi: “Ngải, tôi còn bao nhiêu tiền?”
Mặc dù không hiểu tại sao bỗng dưng anh ta lại nhắc tới tiền, nhưng tôi
vẫn lôi toàn bộ số tiền đó ra cho anh ta. “Phần lớn bị bay xuống vách núi
rồi, một số thì bị đàn dê giẫm lên, cho nên phần còn lại cũng chỉ có hơn một
nghìn đô la thôi.”
Lâm khẽ thở dài, một lát sau lẩm bẩm: “Chắc là vẫn có thể mua chút gì
đó.”
Thì ra anh ta nghĩ tới điều này, nhưng mấy chữ ít ỏi chỉ khiến tôi càng
thêm bối rối, cứ tưởng chuyến đi tới Pakistan này chẳng qua chỉ là một
chuyến công tác nên chẳng mang theo nhiều tiền, lục khắp người cũng chỉ
có khoảng hai trăm đô la.
Khi lộn túi áo khoác ra, vô tình chạm phải cái túi áo đã bị rách, tôi khẽ
khựng lại, nghĩ nếu mình không tùy tiện nhét mười ngàn đô la và trong túi,
nếu như chiếc áo này không phải là loại áo rẻ tiền mua ngoài chợ, nếu như
sừng dê mắc vào một chỗ khác thì có lẽ Abbas giờ vẫn còn sống.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng Lâm: “Phải rồi, Wughi đề nghị chúng
ta ở lại đây dưỡng thương, đợi khi nào vết thương khỏi, ông ta sẽ cử người
đưa chúng ta ra ngoài. Tôi đã đồng ý rồi.”
Tôi ngạc nhiên, hỏi lại: “Họ đề nghị chúng ta?”
Lâm ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, trong mắt anh ta từ nãy tới giờ luôn
thấp thoáng những cơn sóng ngầm, nhìn kĩ lại dường như không phải. Sau
khi nói xong câu này, anh ta liền quay mặt đi, một lát sau thì trở về chỗ
chiếc đệm của mình, nằm xuống, lại còn kéo chăn che kín đầu, để lại tôi
một mình thẫn thờ trong đêm tối, sau đó, dần dần bị bóng tối nuốt chửng.