vách đá, là đàn dê của anh ta đã húc Abbas xuống vách đá, khúc ngoặt đó
hẹp như vậy, trời lại tối, cho nên anh ta không nhìn thấy chúng ta…”
Tôi mơ hồ hỏi tiếp: “Cho nên?”
“Cho nên người dân trong thôn, bao gồm cả vợ của Abbas đều chấp
nhận lời giải thích này.”
“Lời giải thích nào? Không lẽ…”
Lâm chậm rãi gật đầu, tiếp: “Đúng, tất cả đều là lỗi của người chăn dê,
chúng ta không có lỗi gì cả, thậm chí còn là người bị hại.”
Tôi trợn tròn mắt á khẩu, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Không thể
nào… anh đùa kiểu gì vậy?”
Nhưng thái độ của Lâm lại không giống như đang đùa một chút nào cả.
Giọng tôi đột nhiên cao vống lên rồi lại vội vã hạ xuống: “Abbas là người
chuyên dẫn đường trên núi cao, đi ủng cao su trên nền tuyết có khác gì đi
dưới đồng bằng, anh ta bị một đàn dê húc xuống vách núi ư? Sao có thể như
vậy được?”
Lâm không trả lời, quay lại nhìn tôi với vẻ thẫn thờ. Tôi từ từ bình tâm
lại, phải, người chết là hết, hiện giờ quan trọng không phải là thực tế
chuyện xảy ra như thế nào mà là ai chịu trách nhiệm với cái chết của Abbas.
Người chăn dê nhận toàn bộ trách nhiệm là kết quả tốt nhất, họ là người
cùng thôn, mọi người đều nghèo, đền vài con dê là xong việc. Nói vậy
nghĩa là ngày mai chúng tôi có thể phủi mông ra đi được rồi? Không cần
chịu trách nhiệm, không cần xin lỗi, không cần đền bù… kết quả này thực
sự tốt tới mức không thể tốt hơn được nữa, nhưng tại sao lòng dạ tôi lại rồi
bời như thế này?
“Người chăn dê đồng ý đền tám con dê.” Lâm hạ giọng nói, sau đó thì
im lặng. Trong không gian im ắng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh