Tôi phải đợi dân làng bàn bạc xong mới biết kết quả, không biết sẽ phải
bồi thường hay làm trâu ngựa đền tội đây? Có khi nào bị lôi đi chém đầu thị
chúng không? Bất luận kết cục là gì, tôi đều sẵn sáng chấp nhận, mà cũng
chỉ có thể chấp nhận.
Thấy tôi không ngừng đi qua đi lại, Sila mỉm cười, ấn vai tôi ngồi
xuống, chỉ vào cốc sữa chua và bánh Chapati trên bàn, ra hiệu bảo tôi ăn.
Tôi miễn cưỡng cầm một miếng bánh lên ăn, cảm thấy thật nhạt nhẽo, vô
vị.
Khi mùi trà Bạch Ngọc từ từ bay ra từ phòng khách, hơn chục người đàn
ông lần lượt đi vào, nét mặt vô cùng nghiêm nghị. Tại đa số khu vực hẻo
lánh của Pakistan, những việc đại sự trong thôn thường do những bậc bô lão
đức cao vọng trọng hoặc những người có kiến thức uyên bác thảo luận và
quyết định, những cuộc họp trưởng lão như thế được gọi là “Chi nhĩ cách”,
tôi đoán những người đàn ông này chắc hẳn chính là các bậc trưởng lão của
thông Gama.
Theo sau những trưởng lão là người chăn dê với nét mặt đau khổ, tiếp
sau đó là một nhóm gồm ba người: Một thanh niên cao to vạm vỡ, một đứa
trẻ vẫn đang thò lò mũi xanh và một người phụ nữ đang khóc thút thít. Đó
là vợ và hai đứa con trai của Abbas: Kangkun và Ali. Kangkun khoảng
mười tám, mười chín tuổi, còn Ali vẫn còn bé tí, sợ sệt nép sau lưng anh.
Nhìn thấy ba người này, tâm trạng vừa mới yên ổn một chút của tôi lại
bắt đầu thấp thỏm, lo lắng tới mức cảm thấy khó thở. Sila vỗ vào người tôi,
an ủi: “Bây giờ không sao rồi, đừng lo lắng, không có việc gì rồi.” Bà ta
cho rằng tôi lo lắng về cái chết của Abbas, xét ở một số phương diện thì
đúng là như vậy. Trong lòng tôi như có một lỗ hổng, giống như dòng sông
Broughton mang theo những tảng băng trôi đang cuồn cuộn chảy, đang gào
thét, giằng xé, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra có hỏi Sila cũng vô ích, bà ta
chỉ biết vài từ tiếng Anh ít ỏi, cũng giống như tôi chỉ biết vài từ tiếng Balti.