Quãng đường dài lại thêm tâm lí lo lắng sợ hãi, giờ nói chuyện với Sila
lại cứ ông nói gà bà nói vịt thế này đã lấy đi chút sức lực cuối cùng của tôi.
Tôi đổ gục xuống chiếc ghế đệm mềm mại, sức cùng lực kiệt, gân cốt rã rời,
cũng không biết là mấy giờ mà đã nhắm mắt lại. Được rồi, dù sao thì cũng
phải chết, mọi việc cứ đợi ngủ dậy rồi tính tiếp.
Không biết bao lâu sau, đột nhiên tôi nghe thấy có người gọi: “Ngải,
tỉnh dậy đi! Ngải!” Khi nhận ra đó là giọng của Lâm, tôi lập tức ngồi bật
dậy như cái lò xo, vội vã hỏi: “Anh về rồi à? Thế nào, mọi người đã nói
những gì?”
Có lẽ tôi đã ngủ một lúc khá lâu, vì thấy bên ngoài bầu trời u ám, đồng
hồ đeo tay chỉ sáu giờ, nhưng không biết là sáu giờ tối hay sáu giờ sáng,
ngoại trừ tiếng “lách tách” thi thoảng phát ra từ đống lửa trong bếp lò, xung
quanh hoàn toàn yên tĩnh, những người khác không biết đã đi đâu.
Trong ánh lửa chập chờn, sắc mặt của Lâm rất phức tạp, khiến tôi một
lần nữa lại chột dạ, hỏi: “Họ đã đưa ra quyết định chưa?”
Anh ta liếc nhìn tôi rồi cất giọng trầm trầm: “Ngải, năm ngoái cũng có
một đứa trẻ bị đàn dê húc ngã xuống vách núi.”
Tôi thần người, hỏi: “Có đứa trẻ cũng bị đàn dê húc xuống vách núi sao?
Chuyện này có liên quan gì tới việc của Abbas?”
Lâm không thèm bận tâm tới tôi, nhẹ nhàng nói tiếp: “Những việc như
thế này không phải lần đầu tiên xảy ra, trên thực tế hàng năm đều có…
Chuyện đàn dê làm chết hay bị thương người khác không phải là việc gì
mới mẻ.” Giọng của anh ta rất nhẹ, nhưng không hiểu sao nghe anh ta chậm
rãi thốt ra hai câu này, trán tôi lại đầm đìa mồ hôi.
Ánh mắt của Lâm lướt qua tôi rồi hướng về một nơi xa xăm. “Người
chăn dê đã nhận toàn bộ lỗi lầm, là anh ta đã không nhìn thấy chúng ta trên