CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 652

tôi xuống xe, Dela cảnh giới xung quan, tôi để ý thấy bên hông cậu ta có
đeo một khẩu súng.

ở cổng làng có một cụ già đứng đợi, dáng người thẳng tắp, trơ trụi như

một cây bạch dương trong giá rét. Khi nhìn rõ mặt ông cụ, tôi không khỏi
sửng sốt. Chính là ông Wughi! Dela ngại ngùng lên tiếng chào: “Trưởng
thôn!” rồi lấy vạt áo che khẩu súng lại. Trông Wughi gầy hơn trước nhiều,
dù ông vốn đã gầy gò nhưng có vẻ quắc thước và khỏe mạnh, giờ gặp lại,
tôi thấy mặt ông chằng chịt nếp nhăn, chẳng khác gì một quả hạnh đào,
trông lại càng có vẻ khắc khổ, u buồn. Nghe thấy tiếng chào của Dela,
Wughi ngước mắt lên, ánh mắt sáng quắc, tinh tường như xưa khiến tôi yên
tâm phần nào, đây vẫn là ông lão trưởng thôn thông thái mà tôi từng biết.

“Wu… Wu…” Hai chữ “Wughi” nghẹn cứng trong cổ họng, tôi không

sao thốt ra được.

Lâm áy náy nói: “Tiểu Ngải chưa lại sức, cô ấy đang chào ông đấy.”

“Ce… Ce…” Tôi muốn nói với ông cụ là Ceda vẫn còn sống nhưng vật

vã mãi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, đành chán nản ngậm
miệng lại. Cũng may ông cụ hiểu cho tôi, chỉ ôn tồn nói: “Ta biết, cháu gái,
ta biết hết mà. Cháu đang ốm, không nên nói nhiều.”

Sau đó, ông quay sang hỏi Lâm: “Tiểu Ngải bị bệnh gì thế, trông không

được ổn lắm?”

Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng lại khiến tôi đột nhiên muốn

khóc. Tôi rất muốn nói rằng mình không sao cả, muốn hỏi ông có khỏe
không, những người dân làng khác thế nào, có bao nhiêu người còn sống,
có phải đều chuyển tới đây cả rồi.

Nhận thấy vẻ xúc động của tôi, Lâm vỗ nhẹ vào vai tôi, dịu dàng dỗ

dành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.