CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 678

phúc, nụ cười không ngừng nở trên môi, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Anh rất thích trẻ con. Lạp Nhi, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, đủ nếp lẫn
tẻ. Em thích đặt tên con là gì? Thần Đông, Ninh Tây hay Nhưỡng Nam?
Anh thấy cái tên Ngô Nhưỡng Nam rất hay…”

Tôi ôm chặt lấy anh, mặc anh mải mê nói, trong lòng ngập tràn nghi

hoặc. Chuyện mẹ tôi bị bắt cóc đến Pakistan, anh thực sự không biết hay
chỉ là giả vờ không biết? Trước khi đến buổi tiệc của phu nhân Pei, Hassan
đã nói với tôi rằng có người nhìn thấy một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi,
rất giống người Trung Quốc và còn nói tiếng Trung ở Karachi1! Dựa vào
miêu tả ngoại hình, mười phần thì có tám, chín phần là mẹ tôi. Nhưng mẹ
tôi không đi một mình mà bên cạnh bà có rất nhiều người canh chừng, còn
mang theo cả vũ khí. Hassan nói dựa vào loại vũ khí mà họ mang có thể
thấy đó là quân đội chính quy nhưng không thể chắc là thuộc phe nào. Tỉnh
Tây Bắc Pakistan là địa bàn của gia tộc Mufti, muốn nghĩ chuyện này
không liên quan đến Liên minh Phương Bắc cũng khó. Hassan còn nói
phạm vi thế lực của anh ta không bao gồm Karachi, nếu cử người đi cứu sẽ
rất khó đảm bảo an toàn tính mạng cho mẹ tôi, cách tốt nhất là trao đổi. Vậy
mà còn chưa bàn bạc được kế hoạch để trao đổi con tin với Hassan thì tôi
đã bị Lâm đưa đến đây rồi.

(*)Chú thích: 1. Thủ phủ của tỉnh Sindh, thuộc khu vực Tây Bắc của

Pakistan.

Thấy tôi im lặng hồi lâu, Lâm khẽ lay tôi, hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?

Hay em hạnh phúc đến nỗi không thốt nên lời?”

Tôi nhìn anh, hỏi dò: “Lâm, rất lâu rồi em chưa gặp mẹ, anh… có biết

bà đang ở đâu không?”

“Không phải ở Hàng Châu sao?” Anh có vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ em ở Hàng Châu ư?” Tôi thận trọng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.